Mộc Cẩn Hiền loạng choạng bước vào trong xe, cũng không biết đã uống nhiều rượu hay không, hắn vẫn chỉ cảm thấy cái trán của mình đau nhức không thôi, hắn tựa lên tay lái, bật nhạc lên, trong buồng xe vang lên tiếng đàn dương cầm khoang khoái, Mộc Cẩn Hiền lẳng lặng mà nghe, rõ ràng tiếng nhạc rất vui vẻ, nhưng cũng không biết vì sao, khi nghe lại cảm thấy chua xót vô cùng.
Mộc Cẩn Hiền mơ hồ cảm thấy hình như mình say mất rồi, chóng mặt, đầu đau như búa bổ, đầu nặng chân nhẹ, trong bụng lộn xộn hết cả lên, rất rất muốn nôn, khó chịu muốn chết đi được, chẳng phải nói rằng say sẽ giải tỏa nỗi buồn sao? Nhưng tại sao mình đã say rồi, mà lại thấy khó chịu đến thế này?
Mộc Cẩn Hiền áp sát vào tay lái, lấy ra vài bức ảnh được cất ở ngăn kéo nhỏ trong xe, rồi nhẹ nhàng vuốt ve. Tại sao lại chết chứ? Chết rồi là sẽ không còn nữa, không bao giờ tìm được nữa, chắc chắn là mình nằm mơ! Sao người kia có thể làm như vậy, sao có thể rơi xuống biển được.
Mộc Cẩn Hiền chợt cảm thấy người trong ảnh như trở nên nhòe đi, nụ cười ngượng ngùng ấy như đang dần dần tan biến, Mộc Cẩn Hiền luống cuống lau lau bức ảnh, nhưng mà càng lau, thì người trong ảnh lại giống như càng mờ nhạt hơn.
"Trác Hạo Hi, Trác Hạo Hi! Không phải như vậy, cậu sẽ không làm thế đâu đúng không?" Mộc Cẩn Hiền dựa vào ghế, lầm bầm hỏi không khí.
Nghe nói người tự tử bằng cách gieo mình xuống nước khi còn sống sẽ mang oán khí rất nặng, đến khi chết rồi thì oán khí ấy vẫn nặng như cũ, những loại người này không thể đầu thai, bởi vì nếu để họ đầu thai, thì sẽ vì oán khí nặng nề đó mà gây họa cho trần gian. . . "Hạo Hi à, cậu sẽ không làm vậy đâu đúng không? Cậu sợ lạnh nhất còn gì, mà dưới nước lại lạnh đến vậy thì sao cậu chịu nổi? Trác Hạo Hi, cậu đừng dọa tôi, chắc chắn là tôi nằm mơ, nằm mơ thôi đúng không?"
Mộc Cẩn Hiền gục trên tay lái, nước mắt không nén được mà chảy ra.
Mộc Cẩn Hiền nhìn ghế phụ trống trơn bên cạnh mà trong lòng cũng thấy thật trống rỗng, trước đây Trác Hạo Hi luôn ngồi ở ghế cạnh mình, vì mỗi lần mình muốn lái xe, là lúc nào cậu cũng lật đật chạy tới ghế phụ ngồi cẩn thận, sợ bị mình bỏ quên cậu ấy, nhưng bây giờ người ở đâu rồi? Người đi đâu mất rồi?
Mộc Cẩn Hiền si ngốc nhìn bên ghế phụ, dường như lại được nhìn thấy Trác Hạo Hi mờ mờ ảo ảo hiện lên trước mắt, nhưng đến lúc đưa tay ra, thì chỉ chạm được không khí lành lạnh mà thôi. "Cái gì, xe tông?" Hàn Lâm khó tin hỏi. Mộc Cẩn Hiền trước giờ làm việc rất đúng mực, lái xe cũng rất tốt, sao có thể bị xe tông chứ?
"Vâng, đúng vậy ạ! Mộc tiên sinh lái xe khi say rượu, hiện tại đang nằm trong bệnh viện, cậu tranh thủ thời gian đến đây chút đi."
"Xe tông bị thương sao? Bị thương ở đâu?" Hàn Lâm lo lắng hỏi.
. . .
Hàn Lâm xếp chút đồ của Mộc Cẩn Hiền, rồi lái xe đến bệnh viện.
Mộc Cẩn Hiền nằm trên giường bệnh, trên đùi đã được đắp thạch cao, quanh đầu còn bị quấn một vòng băng gạc, bình tĩnh nhìn bầu trời ngoài cửa sổ.
Hàn Lâm thả nhẹ bước chân đi vào phòng bệnh, Mộc Cẩn Hiền nhìn thấy Hàn Lâm, bèn kéo khóe miệng lên cười nhẹ: "Em đến rồi?"
Hàn Lâm gật đầu, ngồi bên mép giường của hắn: "Sao anh lại uống nhiều rượu quá vậy? Đã say rồi còn lái xe nữa, cũng không sợ gặp tai nạn." Mộc Cẩn Hiền cười tỏ vẻ không có gì: "Tại anh gặp mấy người quen, nên bất giác cũng uống hơi nhiều, rồi không cẩn thận uống say luôn."
Hàn Lâm nghiêm mặt nhìn Mộc Cẩn Hiền, đưa cho hắn mấy tờ giấy: "Anh chạy quá tốc độ, vượt đèn đỏ, phải bị tạm giam đây này."
Mộc Cẩn Hiền ném mấy tờ giấy sang chỗ khác: "Quan tâm mấy người đó làm gì? Không phải chỉ muốn tiền thôi sao?" Hắn không kiên nhẫn nhắm mắt lại, bực dọc mà nghiêng đầu qua một bên, trước kia, lúc mình chạy quá nhanh, thì Trác Hạo Hi sẽ nắm chặt đai an toàn, kêu mình chạy chậm lại chút đi, ngày hôm qua mình cũng chạy nhanh đến vậy, vượt nhiều đèn đỏ đến vậy, nhưng tại sao lại không nghe thấy người kia nhắc nhở bên tai mình cơ chứ!
Thẳng đến lúc trán của mình đập lên xe, máu tươi thi nhau chảy xuống, khi đó Mộc Cẩn Hiền mới được tỉnh táo đôi chút, nhưng cuối cùng người kia vẫn không có ở đây. Hàn Lâm cúi đầu nhìn hắn, nói: "Mấy ngày trước em xem TV, trên TV nói mấy vụ vượt đèn đỏ ở thành phố này, nếu không phải là chuyển phát nhanh, thì cũng là shipper giao thức ăn, thời gian là vàng bạc, mạng sống mong manh! Chỉ cần thấy đèn đỏ rồi dừng lại đàng hoàng, thì khẳng định giá trị bản thân cũng đáng giá cả trăm vạn rồi. Anh lắm tiền vậy, cũng không sợ xảy ra chuyện một cái là mất tất cả sao?"
Con người đều là loài động vật sống thực dụng, hôn nhân của mình và Mộc Cẩn Hiền không được pháp luật bảo vệ, nếu như Mộc Cẩn Hiền mà chết, thì mình sẽ không còn gì cả, vì vốn dĩ mấy người ở Mộc gia (*) đã ngứa mắt mình rồi, nên cũng sẽ thẳng tay đuổi mình ra khỏi cửa ngay thôi, đột nhiên Hàn Lâm nhận ra cuộc sống của mình chẳng có tí an toàn nào. (*) Chỗ này tác giả để là Giang gia (江家), nên mình nghĩ chắc là tác giả type nhầm rồi.
Mộc Cẩn Hiền khẽ cười: "Thật ra tiền cũng chỉ là một dãy chữ số thôi."
Hàn Lâm nhíu mày: "Có thể." Đối với người giàu thì đó chỉ là một dãy chữ số, nhưng với những người nghèo thì sao? "Nếu đã say thì sao anh không kêu người ta chở anh về?"
Mộc Cẩn Hiền dựa lên gối, sờ sờ đầu: "Cứ tưởng sẽ không sao. Chỉ là chuyện không ngờ tới thôi, mặc dù cái băng gạc này nhìn thì đáng sợ vậy đấy, chứ thực ra cũng không có gì hết, không chết được đâu."
Hàn Lâm nhìn vẻ không hề hấn của Mộc Cẩn Hiền, mà chỉ đành mỉm cười: "Thật sự không có gì sao?"
Mộc Cẩn Hiền gật đầu: "Đương nhiên, đám người kia toàn thích chuyện bé xé ra to thôi, chứ làm sao có chuyện gì được chứ!" Hàn Lâm gật đầu: "Anh không sao là tốt rồi."
"Anh đói quá, em đi mua một phần cháo cho anh được không?" Mộc Cẩn Hiền quay đầu lại nói với Hàn Lâm.
Hàn Lâm nhẹ gật đầu, nói: "Được."
Hàn Lâm vừa đi, ánh mắt của Mộc Cẩn Hiền trở nên xám xịt, sau đó ngồi bật dậy, thực sự là không còn nữa sao? Nếu không thì khi mình bị thương nặng đến như vậy, người kia sẽ tới chăm sóc mình ngay: "Hạo Hi à, cậu đến đây gặp tôi một tí thôi có được không?" Hắn nói như ma xui quỷ khiến.
Mộc Cẩn Hiền tựa lên đầu giường, trước đây dù mình có bị một vết sướt nhỏ thôi, người kia cũng sẽ sốt ruột muốn chết, nhưng bây giờ thì sao? Nếu người kia vẫn còn sống, có thể sẽ sốt ruột vì mình không? Bất chợt Mộc Cẩn Hiền có cảm giác không chắc chắn được.
Mộc Cẩn Hiền ngồi ở trong xe, nhìn cô gái vừa đi ngang qua mình, lập tức không dám thừa nhận, Trác Phi Dương cao quý xinh đẹp giỏi giang luôn xuất hiện trước mặt mình, bây giờ trên người lại còn phảng phất thêm khí chất của một cô gái tầm thường nữa. Trác Phi Dương nhìn thấy Mộc Cẩn Hiền mà lấy làm kinh hãi: "Mộc Cẩn Hiền?" Trác Phi Dương nhìn hắn tiếp, không nhịn được bật cười: "Đầu của Mộc tiên sinh sao thế? Gặp tai nạn à? Rồi sao chân cẳng cũng có vẻ không được linh hoạt vậy? Đây đúng là quả báo nhãn tiền mà, chính xác là báo ứng rồi, tôi cứ nói, Mộc tiên sinh làm nhiều chuyện thất đức đến vậy, mà sao quả báo không tới với cậu thế? Hoá ra là tôi không cần phải chờ lâu nha!"
"Trác Phi Dương, em không có đến đây để cãi nhau với chị." Mộc Cẩn Hiền nhẫn nại nói.
Trác Phi Dương khẽ hừ lạnh: "Tôi cũng không có tâm trạng cãi nhau với cậu, mà tôi nói này, cậu băng bó như xác ướp vậy, sao không chịu nằm trong bệnh viện đi, chạy đến đây cũng không sợ lại bị ai đó đụng thêm cái nữa, dù gì cũng đã đi nửa cái mạng rồi, bây giờ lại đi thêm nửa cái nữa là không còn cái mạng nào cho cậu nữa đâu" Mộc Cẩn Hiền đứng yên cho Trác Phi Dương mắng, Trác Phi Dương mắng càng ngày càng ác, Mộc Cẩn Hiền cũng không thấy nổi giận: "Chị Phi Dương, Trác Hạo Hi cậu ấy. . ."
Sắc mặt Trác Phi Dương trở nên trắng bệch, căm hận cắt ngang lời của Mộc Cẩn Hiền: "Đừng gọi tôi là chị, tôi có xứng đáng để Mộc Cẩn Hiền cậu gọi vậy đâu, mà cậu còn hỏi Trác Hạo Hi làm gì? Chẳng lẽ cậu chê nó chết còn chưa đủ thảm hay sao? Lúc nó còn sống cậu hành hạ nó, giờ nó đã chết rồi mà cậu còn không chịu buông con mẹ nó tha cho nó nữa à?"
Nếu như Mộc Cẩn Hiền đến đây vào mấy tháng trước, thì không chừng Trác Phi Dương sẽ nhào tới liều mạng với hắn ngay, thế nhưng bây giờ cũng không phải là mấy tháng trước nữa, bởi vì Trác Phi Dương đã có thể thoát khỏi ám ảnh từ cái chết của Trác Hạo Hi rồi, dù sao người cũng đã chết, người còn sống thì vẫn phải sống tiếp thôi. Mộc Cẩn Hiền cảm thấy lồng ngực nhói đau, trước đó vẫn còn ôm một chút ảo tưởng rằng có thể Trác Hạo Hi vẫn còn sống, có thể là cậu chỉ đang trốn thôi, nhưng Trác Phi Dương vừa nói như thế, một tí vọng tưởng cuối cùng ấy cũng bị dập tắt mất rồi.
"Cậu ấy được chôn ở đâu?"
Trác Phi Dương nhìn thẳng vào Mộc Cẩn Hiền: "Cậu hỏi làm gì? Cậu thật sự chê nó chết không sạch sẽ sao?"
Mộc Cẩn Hiền ngẩng đầu lên, sắc mặt tối sầm lại nói: "Em chỉ muốn đi gặp cậu ấy chút thôi."
"Gặp nó? Cậu gặp nó làm gì? Kiếp này của nó đã bị cậu hủy hoại rồi. Chẳng lẽ cậu còn muốn hủy hoại cả kiếp sau của nó sao?" Trác Phi Dương bước từng bước áp sát lại gần nói.
Mộc Cẩn Hiền lắc đầu: "Không có, em chỉ là nhớ cậu ấy thôi."
Trác Phi Dương cười giễu: "Nỗi nhớ nhung của Mộc tiên sinh nên để cho người khác đi, em trai của tôi có đủ tư cách để cậu nhớ tới nó đâu, huống chi bây giờ cậu nhớ nhung nó, trừ việc khiến nó càng chết không nhắm mắt ra thì hình như cũng không có tác dụng gì nữa cả." "Là em có lỗi với cậu ấy." Mộc Cẩn Hiền cúi đầu nói.
Trác Phi Dương không nén được mà bật cười: "Có lỗi với nó? Cậu còn biết cậu có lỗi với nó sao? Mộc tiên sinh, cậu đang mèo khóc chuột đấy à? Cũng không biết Trác gia đến tình trạng này, còn có thứ gì để cậu muốn lấy nữa?"
Mộc Cẩn Hiền trầm mặc một hồi, sau đó ngẩng đầu lên nói: "Trác Hạo Hi được chôn ở đâu? Em muốn đi gặp cậu ấy."
Trác Phi Dương nhún vai: "Mộc tiên sinh chưa từng nghèo bao giờ, nên chắc là không biết đất ở nghĩa trang đắt đến cỡ nào, mà Trác gia bây giờ đào đâu ra tiền nữa chứ?"
Mộc Cẩn Hiền kích động bước tới túm lấy cổ áo của Trác Phi Dương: "Chị đã làm gì cậu ấy rồi? Tại sao lại...?"
Trác Phi Dương đẩy Mộc Cẩn Hiền ra: "Cậu làm gì đấy? Tôi rải tro cốt của nó xuống sông rồi, cậu còn muốn thế nào nữa?" Mộc Cẩn Hiền trợn tròn mắt, cắn răng nhìn Trác Phi Dương nói: "Tại sao? Tại sao chị lại làm thế?"
Trác Phi Dương cười lạnh nhìn hắn: "Tại sao làm thế à? Không làm vậy thì tôi phải làm thế nào đây? Mộc Cẩn Hiền, cậu buồn cười thật đấy, bộ dạng này của cậu cứ như cậu gϊếŧ một người, lại đổ lỗi cho người hỏa táng là tại sao hỏa táng người ta vậy, chắc là não cậu có vấn đề rồi."
"Cậu ấy là em trai của chị mà!" Mộc Cẩn Hiền lẩm bẩm.
Trác Phi Dương nhìn dáng vẻ buồn bã của Mộc Cẩn Hiền, cười lạnh: "Đúng! Nó là em trai của tôi, nhưng tôi không phải là người hại chết nó, mà là cậu đấy Mộc Cẩn Hiền! Chẳng phải cậu nhớ nó sao? Vậy thì cậu nhảy xuống sông luôn đi! Cậu nhảy rồi là không những được gặp nó, mà hai người còn có thể sống chết có nhau nữa đó!"