Mộc Cẩn Hiền kiên nhẫn tìm những đồ vật còn sót lại của người kia ở trong kho, thì một quyển nhật ký có bìa hơi bị ố vàng đập vào mắt của hắn, bên trong quyển nhật ký cũng chỉ ghi một ít việc vặt mà thôi, hắn chợt thấy buồn cười, Trác Hạo Hi là đàn ông đàn ang mà lại thích ghi nhật ký như bé gái vậy, mặc dù trong lòng có hơi xem thường, nhưng khi hắn mở quyến nhật ký ra thì tay vẫn run lẩy bẩy.
"Hôm nay Mộc Cẩn Hiền mới mua một chiếc xe, nên đã rủ tôi lên ngồi cùng, nhưng hình như cái tên này mới nhận được bằng lái đây thôi, mà lại dám lái xe nhanh đến như vậy, có phải hắn muốn kéo tôi chết cùng ngày cùng tháng cùng năm với hắn không thế! Mặc dù tôi cũng muốn chết chung với hắn ti tí, nhưng nếu chết vì gặp tai nạn xe thì lại thấy chết thảm quá đi mất, hơn nữa là chắc chắn sẽ chết không dễ nhìn tí nào, tôi có kêu hắn chạy chậm lại một chút, chậm lại một chút đi, nhưng hắn lại không nghe lời tôi, cái tên này có phải muốn kiếm tiền cho cảnh sát giao thông không! Tôi không muốn uống trà với hắn ở cục cảnh sát đâu." "Hôm nay cây xương rồng mà tôi trồng đã chết rồi, tôi muốn được Mộc Cẩn Hiền an ủi tôi, nhưng tên kia lại nói tôi ngu ngốc, thật tình, cái tên này chưa trồng cây cảnh, không chừng hắn mà trồng xương rồng còn chẳng bằng tôi nữa ấy chứ? Nghe nói, hoa lá cũng có cảm xúc, vậy mà Mộc Cẩn Hiền lại hung dữ như thế, thì sao đóa hoa mềm mại ấy chịu được sức tàn phá của hắn? Vẫn chỉ có tôi với niềm tin kiên định là không sợ cái tính xấu xa của hắn thôi."
"Mấy ngày nữa là tới sinh nhật Mộc Cẩn Hiền rồi, lần này tôi sẽ tặng cho hắn một chiếc khuyên tai, chắc là hắn sẽ không tức giận đâu ha, chứ vào năm sinh nhật hai năm trước của hắn, tôi tặng cho hắn một chiếc đồng hồ đeo tay, nhưng hắn lại chê kiểu dáng quá cổ lổ sỉ, tôi phản bác lại rằng đây là kiểu mới nhất luôn đó, sau đó hắn đáp, thế mà cậu lại dám tặng đồng hồ cho tôi, có phải là mong tôi chết lắm đúng không! Cái tên khốn này, đồng hồ treo tường với đồng hồ đeo tay khác nhau lắm đấy biết không hả? (*) Lần này là chiếc khuyên tai mà hắn vừa ý, nên chắc hắn sẽ không tự vả đâu, nhưng mà thật sự mắc quá trời luôn ấy! Tiền tiêu vặt năm nay cũng đổ gần hết vào nó rồi, vậy có phải là sắp tới tôi sẽ sống chung với mì gói không!" ...
Mộc Cẩn Hiền ôm quyển nhật ký vào lòng, sau đó dựa người lên tường, dọc theo bức tường mà ngồi thỏm xuống, nước mắt lặng lẽ chảy dài, hắn ôm nhật ký của Trác Hạo Hi rất lâu cũng không nhúc nhích.
Hàn Lâm buồn bực mà buông điện thoại xuống, sau khi Mộc Cẩn Hiền ra khỏi bệnh viện thì lại chẳng thấy bóng dáng đâu, rốt cuộc dạo này Mộc Cẩn Hiền bị gì thế? Tại sao lại biến thành bộ dạng này chứ? Trước giờ hắn có vậy đâu? Hàn Lâm quay đầu xe lại, chạy về phía công ty của Mộc Cẩn Hiền.
"Tổng giám đốc có tới không?" Hàn Lâm bực tức hỏi thư ký bên ngoài phòng tổng giám đốc.
"Xin lỗi Hàn tiên sinh, tổng giám đốc chưa về nữa ạ." Thư ký ngượng ngùng nói.
Hàn Lâm nhíu mày thật chặt, rồi gật đầu nhẹ: "Tôi vào đó chờ." Hàn Lâm bực dọc nói.
Hàn Lâm vừa mới bước vào cửa, là đã thấy bức ảnh Mộc Cẩn Hiền đặt trên bàn, đôi mắt Hàn Lâm chợt cay cay, vẫn là Trác Hạo Hi, vẫn là người mà mình quen thuộc kia, rõ ràng lần trước Mộc Cẩn Hiền ném bức ảnh này đi ngay trước mặt mình, mà bây giờ bức ảnh này lại được đặt ngay ngắn trên bàn của Mộc Cẩn Hiền, hắn đang đùa mình đấy à? Hàn Lâm siết tay thật chặt, Mộc Cẩn Hiền không nỡ thì không nỡ thôi, cứ phải giả vờ ra vẻ làm gì cơ chứ? Hàn Lâm nở nụ cười khổ, quả nhiên là mất đi rồi mới biết quý trọng, vì cái người đã chết đó, mà có lẽ Mộc Cẩn Hiền định vứt mình qua một bên rồi.
Hàn Lâm kéo ngăn tủ của Mộc Cẩn Hiền ra, thì bị một đống ảnh của Trác Hạo Hi đập vào mắt, khiến cậu lập tức muốn cười thật lớn, nhưng rồi cậu chỉ khẽ nhếch miệng rồi thôi, nụ cười ấy đến cùng vẫn không xuất hiện trên gương mặt.
Một cái hộp được đóng gói tinh xảo đặt ở trong góc, Hàn Lâm híp mắt lại, không nhịn được cảm giác tò mò trong lòng.
Một chiếc khuyên tai màu xanh dương lấp lánh hiện ra trước mắt, Hàn Lâm hít một hơi thật sâu, Thiên Hải Dạ Chi Tâm này vốn là thứ mà Trác Hạo Hi tặng cho Mộc Cẩn Hiền, mà sau đó Mộc Cẩn Hiền tặng lại cho mình, rõ ràng mình đã ném ra ngoài cửa sổ rồi, nhưng cuối cùng bây giờ vẫn là vật về tay chủ, trở về trong tay của Mộc Cẩn Hiền. Mộc Cẩn Hiền bần thần mở cửa ra, thấy Hàn Lâm đang thản nhiên ngồi trên ghế làm việc nhìn hắn bước tới.
"Sao em lại tới đây?" Mộc Cẩn Hiền mệt mỏi hỏi.
"Em nghe nói anh xuất viện rồi, mà lại không thấy anh đâu, vì thế đến xem anh về chưa." Hàn Lâm giải thích.
Hắn khẽ gật đầu: "Thì ra là vậy!"
Hàn Lâm lấy chiếc khuyên tai màu xanh dương ra, rồi đặt vào trong lòng bàn tay: "Em còn tưởng là mất chiếc khuyên tai này rồi chứ, hoá ra nó ở chỗ của anh, cảm ơn anh đã tìm giúp em nhé."
Mộc Cẩn Hiền biến sắc, hung hãn nói: "Em bỏ xuống cho anh, ai cho em động vào đồ của anh?"
Hàn Lâm bị Mộc Cẩn Hiền thình lình tức giận mà sửng sốt, từ khi bọn họ kết hôn đến giờ, Mộc Cẩn Hiền vẫn chưa bao giờ nổi giận với cậu, thế mà bây giờ Mộc Cẩn Hiền lại vì một chiếc khuyên tai thôi mà nổi giận với cậu. "Em không thể động vào đồ của anh sao?" Hàn Lâm nhìn chằm chằm hắn hỏi.
Mộc Cẩn Hiền sải bước chân lên trước, giật lấy chiếc khuyên tai trong tay Hàn Lâm: "Em có quyền gì mà động vào đồ của anh?"
Hàn Lâm nhíu mày, nổi giận quát hắn: "Mộc Cẩn Hiền, chúng ta là vợ chồng đấy."
Mộc Cẩn Hiền nhìn thẳng vào mắt Hàn Lâm: "Anh biết, nhưng cho dù là vợ chồng đi nữa, thì cũng phải có quyền riêng tư của bản thân chứ."
Hàn Lâm siết chặt tay, đúng rồi, đây mới là bộ mặt thật của Mộc Cẩn Hiền, Mộc Cẩn Hiền của trước kia chỉ là đắp lên mình một chiếc mặt nạ da người, chẳng qua chỉ là một ảo ảnh xinh đẹp mà thôi.
Nỗi căm hận cứ thế dâng lên trong lòng Hàn Lâm: "Mộc Cẩn Hiền, giờ anh muốn trở mặt với em đúng không? Anh thay lòng rồi đúng không? Anh nhận ra người anh thích là cái người đã chết rồi chứ gì?" Hàn Lâm càng nói càng tức, bèn cầm lấy tấm ảnh đặt trên bàn ném lên người của hắn, bức ảnh của Trác Hạo Hi cũng theo đó mà rơi xuống bên chân hắn. Trong mắt Mộc Cẩn Hiền chợt dấy lên luồng sát khí dữ dội, Hàn Lâm bị dáng vẻ đáng sợ như Diêm Vương của Mộc Cẩn Hiền dọa cho sợ khϊếp vía.
"Ai cho cậu đụng vào em ấy?" Mộc Cẩn Hiền nghiến răng hỏi.
Tuy Hàn Lâm cảm thấy sợ hãi, nhưng tất cả mọi uất ức và ghen ghét ở trong lòng đều cùng lúc dâng lên, Hàn Lâm ngẩng đầu lên, oán hận nhìn hắn: "Tôi đụng vào cậu ta thì sao? Chẳng phải lần trước anh ném bức ảnh này vào thùng rác trước mặt tôi rồi sao? Rồi bây giờ tấm ảnh này là anh nhặt lại từ trong thùng rác hay là anh đi rửa lại lần nữa? Tới bây giờ anh mới đau lòng cái tấm ảnh này là có phải muộn quá rồi không?"
Mộc Cẩn Hiền đi tới trước mặt Hàn Lâm, giữ lấy tay cậu thật chặt: "Đó là chuyện của tôi với em ấy, cậu xen vào làm gì?"
Hàn Lâm cười giễu: "Anh chột dạ à? Sao? Anh chà đạp cậu ta thì được, nhưng người khác thì không được chà đạp cậu ta à?" Mộc Cẩn Hiền ném Hàn Lâm lên tường, sự thù hận nồng đậm dần tỏa ra trong đôi mắt: "Tất cả là tại cậu, nếu không tại cậu thì em ấy đã không xảy ra chuyện rồi."
Hàn Lâm bị ném lên tường, khiến lưng bị va phải cực kỳ đau đớn, Hàn Lâm không kìm lòng được mà nhếch miệng, dây dưa nhiều năm như vậy, nhưng người chung chăn gối hiện tại chỉ nhớ đến một người đã chết mà trước đây hắn không thèm quan tâm tới mà thôi.
Hàn Lâm cười lạnh nhìn hắn: "Do tôi? Do tôi sao? Do anh ép cậu ta đến bước đường cùng thì có đấy."
"Câm miệng." Mộc Cẩn Hiền nổi giận quát.
"Tôi câm miệng? Mắc gì tôi phải câm miệng? Mộc Cẩn Hiền, anh nhìn cho rõ đi, Trác Hạo Hi đã chết rồi, dù anh có nhớ nhung hay đau lòng vì cậu ta, thì cậu ta cũng không biết được đâu, anh tỉnh lại đi!" Hàn Lâm nhìn hắn nói. Mộc Cẩn Hiền mở toang cánh cửa: "Tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa, cậu cút ra ngoài cho tôi."
Hàn Lâm đứng tại chỗ, ánh mắt nguy hiểm của Mộc Cẩn Hiền nhìn qua Hàn Lâm: "Cậu còn đứng ngây ra đó làm gì, chờ tôi tới đẩy cậu mới chịu ra hay sao."
Hàn Lâm run rẩy nhìn hắn: "Mộc Cẩn Hiền, anh có ý gì hả?"
Mộc Cẩn Hiền bình tĩnh nhìn Hàn Lâm, giọng điệu lạnh tanh nói: "Không có ý gì, chúng ta ly hôn đi."
Mộc Cẩn Hiền không hiểu tại sao mình lại nói ra những lời này, cứ như ma xui quỷ khiến nói ra vậy, nhưng sau khi nói xong, hắn lại cảm thấy tảng đá đè nặng trong lòng như được nhẹ nhàng hơn.
Hàn Lâm không dám tin nhìn hắn: "Ý của anh là gì?"
"Không có ý gì, ý trên mặt chữ cả rồi." Mộc Cẩn Hiền lạnh nhạt nói.
Sắc mặt Hàn Lâm dữ tợn nhìn hắn: "Mộc Cẩn Hiền, anh đừng có hối hận." Mộc Cẩn Hiền lạnh lùng nhìn Hàn Lâm, Hàn Lâm tức giận đến dậm chân, sau đó xoay người bỏ đi.
Hắn nhìn bóng lưng của Hàn Lâm, cũng chẳng buồn nói năng gì mà chỉ cười cười rồi thôi.
Mộc Cẩn Hiền bèn nhặt bức ảnh ở dưới đất lên, cẩn thận đặt lên bàn, hắn vừa ngồi trên ghế làm việc, vừa si ngốc nhìn người trong ảnh không chớp mắt: "Xin lỗi Hạo Hi, thật sự xin lỗi em."
Chuông điện thoại vang lên, Mộc Cẩn Hiền liếc nhìn dãy số hiện trên điện thoại mà không khỏi căng thẳng: "Mộc Cẩn Hiền, chuyện anh muốn bọn tôi điều tra đã có manh mối rồi, sau khi Trác tiên sinh qua đời, thì Trác Phi Dương đã hỏa táng cho cậu ấy, tro cốt vẫn luôn được giấu trong căn chung cư của cô Trác, chứ không có rải trên sông."
Mộc Cẩn Hiền thầm thở phào nhẹ nhõm, đúng rồi, Trác Phi Dương thương Trác Hạo Hi đến vậy, thì sao có thể rải tro cốt của Trác Hạo Hi xuống sông chứ? "Vậy đã điều tra xong nguyên nhân cái chết của cậu ấy chưa?" Giọng nói của hắn run run.
"Bởi vì sự việc đã qua lâu rồi, thi thể cũng đã được hoả táng, bởi vậy bọn tôi tạm thời không chắc lắm..." Đối phương ấp úng trả lời.
Mộc Cẩn Hiền "Ừ" một tiếng: "Không cần vội, từ từ điều tra đi, khi nào điều tra xong thì phải báo cho tôi ngay đấy."
(*) Cụm "送钟" (Tặng đồng hồ treo tường) hài âm với cụm "送终" (lo ma chay cho người thân) nên thường sẽ mang ý rất xui xẻo. Còn nếu như tặng đồng hồ đeo tay thì vẫn được.
Còn đây là loại xương rồng mà Hạo Hi trồng, nguyên văn là "仙人球"