Cút, Lão Tử Không Cần Ngươi Nữa

Chương 66: Diệp mỹ nhân



Giang Minh Dịch ngồi ở trước bàn làm việc, mệt mỏi xử lý văn kiện, Triệu Nham đi vào, Giang Minh Dịch ngẩng đầu nhìn người vừa đến, "Thế nào? Điều tra thẻ tín dụng kia xong chưa?"

Triệu Nham thả vật trong tay xuống, tâm tình xao động rất khó mà bình tĩnh được, nếu như không phải hắn tự mình đi điều tra, thì quả thực hắn cũng không thể tin nổi, người mà hắn nhiều lần xem thường, lại có gia thế như vậy.

"Mạc Ninh Viễn tên thật là Diệp Ninh Viễn, y là cháu trai đích tôn của ông Diệp ở thành phố F, ông Diệp chỉ có một đứa con gái là Diệp Tử Ngưng, sau này thêm người con rể họ Mạc, tên là Mạc Khải, nhưng cha mẹ của y đã ly hôn."Mạc Ninh Viễn nhìn sơ yếu lí lịch của Mạc Khải, Mạc Khải cũng chỉ là người bình thường, cũng chính vì như thế, nên bọn hắn mới không cảm thấy Mạc Ninh Viễn là kẻ giật dây sau lưng.

"Ban đầu Diệp gia ở thành phố F hô mưa gọi gió, mặc dù bây giờ đã suy tàn, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, tiền lần này là từ tài khoản của Diệp gia gửi tới, thân phận Diệp Ninh Viễn hẳn là còn vài điều vẫn chưa điều tra được, còn người tới cứu y hôm đó chính là người của Diệp gia." Triệu Nham thận trọng nhìn Giang Minh Dịch nói.

Giang Minh Dịch đỡ trán gật đầu xem như đã hiểu.

"Vậy tình trạng của y thế nào rồi? " Giang Minh Dịch hỏi.

Triệu Nham trầm mặc một chút, "Được người của Diệp gia đưa vào bệnh viện, tình trạng cụ thể không rõ lắm."

Giá đấu thầu mà hắn quyết định lần này, người biết tới nó không được mấy người và trong khoảng thời gian này Mạc Ninh Viễn cũng chỉ ở cạnh Trác Hạo Hi, nên chắc chắn y cũng không có thời gian đi quan tâm mấy chuyện này. Vậy sẽ là ai chứ? Giang Minh Dịch dùng bút đập mặt bàn, rơi vào trầm tư.

Mạc Ninh Viễn chậm rãi mở mắt, đập vào mắt là vách tường trắng như tuyết, một người phụ nữ mặc bộ quần áo màu đỏ, hừ lạnh một tiếng, trong lòng Mạc Ninh Viễn không khỏi giật mình.

"Mẹ!" Mạc Ninh Viễn dè dặt kêu một tiếng.

Diệp Tử Ngưng đưa tay ra, nhéo lỗ tai Mạc Ninh Viễn, không chỉ nhéo bình thường Mạc Ninh Viễn, mà còn vặn ba trăm sáu mươi độ, xoay một vòng, "Mẹ, đau, đau!"

"Con còn biết đau sao? Con xem mấy năm nay con đã làm chuyện gì, con muốn ra ngoài, mẹ cũng không có ý kiến, nhưng con là con trai của mẹ, lại vì một người đàn ông, mà bị hành hạ thành bộ dạng này, thật là mất tiền đồ!"

Ngoài miệng Diệp Tử Ngưng hùng hùng hổ hổ, nhưng lực trêи tay vẫn thả nhẹ.

Mạc Ninh Viễn cúi đầu, chớp chớp đôi mắt, ông ngoại đặt tên của mẹ đẹp như tình thơ ý hoạ, còn hi vọng mẹ sẽ thật dịu dàng, vậy mà từ công việc đến phong cách, tính tình lại hoàn toàn không liên quan với tên của mẹ.

Nghe nói ông ngoại cảm thấy tên mình là Diệp Bá quá phô trương, quá thô tục, cho nên, hao tổn tâm sức đặt tên cho con gái mình với ý nghĩa dịu dàng hiền thục.

Chỉ tiếc, tên có dịu dàng đến mấy, cũng không sửa được tính cách rắn rỏi của Diệp tiểu thư.

Diệp Tử Ngưng ấn vào trán Mạc Ninh Viễn, "Con lén lén lút lút suy nghĩ gì vậy hả?"

Mạc Ninh Viễn nhíu mày, tuy mẹ của mình đã sắp năm mươi tuổi, nhưng gương mặt vẫn còn xinh đẹp như vậy, lại vô cùng tao nhã, khí chất thì xuất chúng.

"Mẹ, mẹ vui mừng như vậy, có phải đã tìm được mùa xuân thứ hai rồi đúng hông? Bộ dạng bây giờ của con, sợ là sẽ quấy rầy đến chuyện tốt của mẹ."

Lông mày Diệp Tử Ngưng nhướn lên, lấy tay bóp gương mặt Mạc Ninh Viễn, "Mùa xuân thứ hai nào ở đây?!"

Trêи mặt Diệp Tử Ngưng lộ ra vẻ thiếu nữ đáng yêu, làm Mạc Ninh Viễn phải rùng mình một cái.

Mặt Diệp Tử Ngưng liền biến sắc, ngữ khí lạnh lẽo mà nói: "Cơ bản là chẳng có tên đàn ông nào tốt đẹp cả, nếu có tìm đàn ông, thì thà rằng như mẹ con đây, cả đời chỉ một người là đủ rồi!"

Mạc Ninh Viễn sững sờ, "Mẹ, mẹ không tìm đàn ông, chẳng lẽ tìm phụ nữ sao?"

Mặt Diệp Tử Ngưng đỏ lên, Mạc Ninh Viễn sững sờ, ai nha, mẫu hậu nhà mình mà cũng biết đỏ mặt, chắc là do y bị hoa mắt nha.

"Tiểu tử thối, con đang nói bậy bạ gì vậy hả?"

Không đợi Mạc Ninh Viễn đang trong lúc khϊế͙p͙ sợ lấy lại tinh thần, Diệp Tử Ngưng đã chửi ầm lên. "Ý con muốn nói với mẹ là, mẹ con là phụ nữ, cho nên không thể tìm phụ nữ, nhưng con đường đường là đàn ông, lại tìm phải tên đàn ông thối, con xem có mất mặt hay không?!"

Mạc Ninh Viễn nhìn Diệp tiểu thư nổi trận lôi đình, che lấy vết thương, ai oán kêu một tiếng, "Đau, mẹ, con là bệnh nhân."

"Con là bệnh nhân thì thế nào? Cả người đều bị thương, chính là do tự bản thân con tự chuốc lấy, bị thương thành như vậy là đáng đời."

Tuy ngoài miệng Diệp Tử Ngưng nói như vậy, nhưng Mạc Ninh Viễn đã chú ý tới vành mắt hồng hồng của mẹ mình.

Mạc Ninh Viễn hít mũi một cái, vô cùng tủi thân mà nói: "Mẹ, con biết sai rồi."

Diệp mỹ nhân thở dài, nhìn Mạc Ninh Viễn, đôi mắt lộ ra mấy phần không đành lòng, "Đứa bé này, tại sao lại biến mình thành thế này chứ?"

Mạc Ninh Viễn nháy mắt, tác dụng của thuốc tê dường như đã hết, vì vậy mà vết thương dần trở nên đau rát, nếu như y đoán không sai, chắc là lúc ấy y bị bắn trúng tim, mà hiện tại y vẫn còn sống, có lẽ vì y mới được thay trái tim khác.

Diệp mỹ nhân nhìn đôi mắt rưng rưng của Mạc Ninh Viễn, giọng nói không tự giác được nhẹ nhàng mấy phần, "Đứa bé này, từ nhỏ đã thích gây họa, bây giờ lớn rồi, nhưng tính tình vẫn như vậy, ông ngoại con mất sớm, mấy năm qua mẹ ở nước ngoài ít chăm sóc được cho con, vậy mà, con..."

Trước giờ Mạc Ninh Viễn chỉ thấy mẹ mình luôn nóng nảy, bộ dáng mạnh mẽ không thua gì đàn ông, nhưng giờ phút này lại cảm giác như hai mắt Diệp mỹ nhân rưng rưng, nhất thời làm Mạc Ninh Viễn cảm thấy tim ê ẩm.

Mạc Ninh Viễn vô lại cười một tiếng, nói: "Mẹ, từ khi nào mẹ đã biến thành người phụ nữ dịu dàng đến vậy? Con trai mẹ thấy không quen nha!"

Vẻ mặt Diệp Tử Ngưng lần nữa biến đổi, giận dữ với Mạc Ninh Viễn, hừ lạnh một tiếng.

"Nói, chuyện gì xảy ra? Con và cái tên Giang Minh Dịch kia." Diệp Tử Ngưng nhìn chằm chằm Mạc Ninh Viễn nói.

Mạc Ninh Viễn che lấy vết thương, đôi mắt rủ xuống, tâm của y đều đã thay đổi, tình yêu của y cũng đã biến thành tro bụi.

"Không có gì đâu mẹ, mẹ đừng để ý tới, là con của mẹ không biết nhìn người, người ta thường nói, có lần này không có lần sau, chuyện của con, để tự con giải quyết." Mạc Ninh Viễn nhàn nhạt nói.

Diệp Tử Ngưng vuốt khuôn mặt Mạc Ninh Viễn, "Đứa nhỏ này..."

Mạc Ninh Viễn cúi đầu, đôi mắt xẹt qua tia dứt khoát.

Diệp Tử Ngưng nhìn Mạc Ninh Viễn mà thở dài, "Ninh Viễn, con có thích phụ nữ không?"

Mạc Ninh Viễn gật đầu, "Có nha, mẹ, con yêu mẹ nhất, mẹ xinh đẹp như vậy, lại tài giỏi như vậy, nếu mẹ không phải mẹ của con, là con đã cưới mẹ luôn rồi..."

Diệp Tử Ngưng nhéo lỗ tai Mạc Ninh Viễn, Mạc Ninh Viễn vô cùng ai oán hừ hừ, "Mẹ, mẹ đừng nhéo con nữa! Còn nhéo nữa con sẽ đau chết, nếu con chết rồi, mẹ biết tìm ai chăm sóc cho mẹ đây!"

Mày Diệp Tử Ngưng giật giật, "Tiểu lưu manh này, lại dám đùa giỡn mẹ con, chăm sóc? Chờ con chăm sóc, còn không bằng mẹ trông cậy vào con chó Quý Tân mà nhà mình nuôi"

Mạc Ninh Viễn ủy khuất hít cái mũi, chẳng phải phụ nữ rất thích được khen sao? Lẽ nào, bởi vì mẹ mình là loại phụ nữ cũng không phải phụ nữ, cho nên không thể giống như lẽ thường được.

Diệp Tử Ngưng liếc mắt nhìn Mạc Ninh Viễn, vênh vang đắc ý hừ một tiếng, "Nghĩ gì thế? Bộ oan lắm hả?"

Mạc Ninh Viễn lấy đầu cọ vào người Diệp Tử Ngưng, "Mẹ, sao mẹ có thể so sánh con với con chó kia"

Diệp Tử Ngưng hừ hừ cười lạnh, "Con có thể so sánh được với chó sao? Nếu mẹ cầm hai ngàn vạn mua thịt xương cho chó ăn, con chó kia vừa thấy con, nhất định sẽ vẫy đuôi với mẹ, nhưng mà còn con, năm năm, cà lơ phất phơ, ngay cả điện thoại cũng không biết gọi về được mấy lần, gọi được một cú điện thoại là mở miệng xin hai ngàn vạn, đến khi cho con xong, chỉ để đổi lấy được người nửa chết nửa sống về."

Khí thế Diệp mỹ nhân vô cùng bức người, nhưng khi nói xong lời cuối cùng, hốc mắt vừa đỏ.

Mạc Ninh Viễn hít cái mũi, nắm lấy ống tay áo của Diệp Tử Ngưng, vẻ mặt đau khổ nói: "Mẹ, con biết sai rồi, sau này sẽ không như vậy nữa."

Diệp Tử Ngưng trừng Mạc Ninh Viễn một cái, giọng căm hận nói: "Tên hỗn đản này, chỉ muốn làm mẹ đây lo lắng."

Mạc Ninh Viễn cúi đầu, ủy khuất mà nói: "Mẹ ơi, con đói."

Diệp Tử Ngưng nghiêm mặt, "Con có chết đói thì càng tốt!"

Mạc Ninh Viễn lấy đầu cọ cọ tay Diệp Tử Ngưng, "Mẹ, con biết tuy mẹ nói năng chua ngoa, nhưng tâm mẹ vô cùng lương thiện, ngay cả một con chó, mẹ còn muốn mua hai ngàn vạn thịt xương cho nó, huống chi con là được mẹ mang thai mười tháng sinh ra, thì sao có thể bỏ mặc được a!"

Diệp Tử Ngưng cười lạnh nhìn Mạc Ninh Viễn, "Ninh Viễn, không phải mẹ vừa mới nói với con rồi sao? Con ngay cả chó cũng không bằng!"

Hai mắt Mạc Ninh Viễn long lanh có hồn nhìn Diệp Tử Ngưng, vẻ mặt đưa đám nói: "Mẹ, sao mẹ lại có thể nghĩ như vậy?"

"Tui chính là như vậy đó." Diệp Tử Ngưng hừ lạnh nói.

"Tiểu thư, thức ăn cô gọi đã được đưa tới, cái gì cũng có, thích hợp để tiểu thiếu gia ăn."

Người tới là Vương mụ làm ở Diệp gia mấy chục năm nay. Mặt Diệp Tử Ngưng hơi đỏ lên, Mạc Ninh Viễn kéo tay Diệp Tử Ngưng, lấy lòng nói: "Mẹ, con biết ngay là mẹ không nỡ bỏ mặc con mà."

Diệp Tử Ngưng hừ nhẹ một tiếng, "Được rồi, mau ăn đi, đừng để đói bụng."

Mạc Ninh Viễn cầm đũa, chậm rãi ăn, Diệp Tử Ngưng nâng cằm lên, ở một bên nhìn, "Mẹ, mẹ đang suy nghĩ chuyện gì vậy?"

"Mẹ đang nghĩ bây giờ con còn có cảm giác với phụ nữ không?" Diệp Tử Ngưng nghi hoặc nhìn Mạc Ninh Viễn.

Mạc Ninh Viễn nghĩ thầm, mấy năm nay đã tiêu hết tinh lực vào đàn ông, phụ nữ là gì, thì đúng là y không để ý đến. Bất quá trước khi gặp được Giang Minh Dịch, y cũng không phát hiện mình thích đàn ông.

"Con cũng không biết nữa. Sao vậy mẹ?" Mạc Ninh Viễn nghi hoặc hỏi. Diệp Tử Ngưng liếc nhìn Mạc Ninh Viễn, "Mẹ đang nghĩ, có nên cưới về một người vợ cho con hay không?"

Mạc Ninh Viễn đang húp vào một ngụm canh, toàn bộ đều phun ra ngoài, Diệp Tử Ngưng nổi trận lôi đình đứng lên, "Sao con không phun ở chỗ khác chứ? Bộ quần áo này của mẹ con thật sự rất đắt..."

Vẻ mặt Mạc Ninh Viễn đau khổ, có thể trách y sao? Có thể sao? Bây giờ là thời đại gì rồi mà mẹ mình vẫn còn nghĩ ra được mấy chuyện này.