Điện thoại của Hạ Tuần đột nhiên rung lên, hắn cuộn mình trong chăn, hai mắt lim dim, vươn tay mở điện thoại nghe máy:"Lão Chu?"
Lão Chu hỏi với giọng bình tĩnh hơn bình thường: "Lão Hạ, tên cháu trai kia bám theo mày về Thâm Quyến rồi phải không?"
Hạ Tuần ừ một tiếng, thân thể mảnh khảnh vùi trong lớp chăn mềm mại, hắn vừa mới chớp mắt được một lúc, chăn bông ấm áp chùm lên khuôn mặt bình thường trắng nõn khiến nó đỏ ửng cả lên, giọng của hắn vẫn còn hơi khàn, ngữ khí lại nghe không ra hỉ nộ:" Vài bữa nữa, tao sẽ chuyển nhà."
"Duma, đúng là cmn ghê tởm mà." Lão Chu tặc lưỡi, y đoán rằng thảo luận thêm về Thẩm Thanh thì sẽ chỉ khiến Hạ Tuần vô cớ bực dọc thôi, thế nên y đổi chủ đề khác, ở đầu dây bên kia lải nhải về chuyện của trường cũ, y kể rằng gần đây mình đang theo đuổi một học muội tên Trì Bảo Nghi.
Hạ Tuần dụi dụi mắt, nhổm người dậy xuống khỏi giường, hắn châm một điếu thuốc đi xuống tầng, khoanh chân ngồi ở bục gỗ ngoài sân, đôi môi ửng đỏ ngậm lấy mẩu thuốc lá ẩm, chầm chậm phun ra từng làn khói trắng.
Hắn im lặng nghe Chu Trình Châu ở đầu dây bên kia kể chuyện, trong bầu trời đêm tối không bóng sao, ánh trăng thưa thớt rơi trên vai thanh niên, thanh niên nhíu mi, một lúc lâu sau hắn mới đưa tay dập điếu thuốc sắp cháy hết, nói: "Lão Chu, tao không hiểu."
Thẩm Thanh tựa như yêu hắn, nhưng cũng tựa như không yêu hắn, yêu hắn sai thời gian, sai thời điểm, hoa hồng đã thối nát rồi mới nhớ ra phải tặng người, sự tinh tế của nghi lễ luôn xuất hiện sau khi nó không còn cần thiết nữa.
Hạ Tuần cúi xuống dập điếu thuốc xuống đất, giơ tay vuốt mái tóc che chắn tầm nhìn ra sau, một lúc lâu sau mới nói tiếp:"Nó thật sự phiền, thật đấy."
Chu Trình Châu xoa xoa đầu ngón tay, y định lôi điếu thuốc từ trong túi ra thì mới nhớ ra giờ mình đang mặc âu phục, hộp thuốc để quên trên xe, y đành từ bỏ, quay sang an ủi hắn:"Hai tháng nữa là nghỉ lễ rồi, tao sẽ về Thâm Quyến tìm mày."
Không đợi Hạ Tuần trả lời, Lão Chu đã vội vàng bảo có người tìm y trên Wechat rồi cúp máy.
Hạ Tuần tuỳ ý vứt điện thoại sang một bên, vươn vai, chống lòng bàn tay ra sau rồi nâng cằm hít một hơi thật sâu, những ánh đèn li ti dừng trên mặt hắn, thân thể gầy gò trông vô cùng đáng thương.
Lúc Hạ Diệp về đến nhà, đập vào mắt anh là cảnh tượng như thế.
Anh cởi áo khoác ra, vươn tay ôm lấy Hạ Tuần, đắp lên người Hạ Tuần chiếc áo khoác có mùi rêu trắng, anh định kéo hắn dậy, dịu dàng nói: "Sao em không biết mặc áo khoác vào thế, nếu bị cảm thì khó chịu lắm đấy."
Hạ Tuần vùi mặt vào chiếc áo khoác vẫn còn vương lại chút hơi ấm, một lúc lâu sau hắn mới đứng dậy thuận tiện nép vào lòng Hạ Diệp giống như năm xưa hắn thì trượt bị bố đánh một trận, hắn vừa khóc vừa nép vào lòng của anh trai.
Hạ Diệp choàng tay ôm lấy hắn, vươn tay nhẹ nhàng vuốt lấy tấm lưng mảnh khảnh của Hạ Tuần, cảm nhận hơi ấm của người trong lòng, anh nhẹ giọng hỏi: "Em có đói không?"
Hạ Tuần gật đầu áp mặt vào cổ anh trai, cảm nhận nhiệt độ ở đó, rầu rĩ nói: "Em luôn thấy bản thân đã lãng phí rất nhiều thời gian."
Người hắn gặp cuối hạ chưa từng dừng bước vì hắn trên con đường yêu hắn nhưng khi hắn rời đi
thì dường như Thẩm Thanh lại nhận ra được sự quan trọng của hắn, những lần hắn dốc hết tâm tư lấy lòng trước kia ngược lại còn không ảnh hưởng bằng động thái ra đi của hắn.
Thành thật mà nói, Hạ Tuần đã cố gắng dành cho cậu sự tôn trọng lớn nhất, thà đôi bên buông tay nhau còn hơn là dây dưa không rõ khiến bản thân mình đầy thương tích, không phải sao?
Giáo dưỡng của hắn không cho phép hắn làm những hành động quá khích nhưng lý trí của hắn lại sắp bị buồn bực và chán ghét lấn áp.
Hạ Diệp hiểu ý hắn, sau khi dành hết cả trái tim và tâm hồn cho một mối tình rồi nhận lại sự phản bội thì sẽ rất khó để có thể hòa hợp với mối quan hệ mới.
Đêm tháng tư ở Thâm Quyến vẫn còn lạnh nhưng vòng tay của Hạ Diệp thật sự rất ấm.
Trong làn hương nước hoa rêu trắng, Hạ Tuần giống như nghe được tiếng thở dài của Hạ Diệp, phần hơn là tiếng tim đập đều đặn lúc anh hai lấy tay nhè nhẹ vỗ vào lưng hắn.
Sắc trời ngoài cửa sổ càng lúc càng sáng, Hạ Tuần tỉnh dậy trong chăn của Hạ Diệp, đầu óc mơ màng chỉ nhớ bản thân hôm qua được Hạ Diệp dỗ, càng dỗ càng thấy tủi thân, hắn thà rằng bản thân uống say hơn nếu không sẽ không như một đứa trẻ không được uống sữa, vừa muốn dỗ lại vừa muốn ôm.
Hạ Diệp thật sự cưng chiều hắn, vừa dỗ vừa ôm thỉnh thoảng còn cúi đầu hôn lên khóe mắt, lên trán, rồi lên cả đỉnh đầu hắn.
Tựa như như thế sẽ xóa tan được nỗi đau và nỗi thất vọng của Hạ Tuần để hắn trở nên dũng cảm hơn trên con đường tuổi hai mươi.
Hạ Tuần hít một hơi thật sâu rồi chống người dậy liếc mắt sang nửa giường còn lại, phát hiện nó đã sớm trống không, chắc là anh ấy đến công ty làm việc rồi.
Hắn lật chăn ngồi ở mép giường, suy nghĩ một lúc lâu mới lấy điện thoại gửi cho anh trai một câu chào buổi sáng rồi rề rà đi đánh răng rửa mặt.
Hôm nay là một ngày mới.
Nhưng lại gặp phải một người mà bản thân không muốn gặp.
Thực tế, Hạ Tuần không hề nghiện thuốc lá, hắn chỉ hút một hoặc hai điếu khi khó chịu thế nhưng hai tháng này số điếu hắn hút còn nhiều hơn số điếu mà hắn hút từ trước đến giờ, hắn nhíu mày nhìn người trước mặt với vẻ chán nản: "Cậu lại muốn làm gì đây?"
"Tuần ca... anh đừng như vậy mà."
Thẩm Thanh bỗng luống cuống, những lý do được chuẩn bị sẵn cũng không thốt được ra được lời nào, vừa nhìn vẻ mặt của Hạ Tuần cậu liền cuống rồi, cậu không ngừng xin lỗi, nói rằng bản thân tình cờ đi ngang qua chỗ này rồi nói bản thân tùy tiện vào bừa một quán cafe nghỉ ngơi, nói giáo viên bộ môn bảo đến đây vẽ tĩnh vật, những lời cậu nói lộn xộn không có trật tự, cậu nghẹn ngào nói: "Chỉ là em rất nhớ anh."
Hạ Tuần im lặng nghe cậu nói, nhìn tấm biển cấm hút thuốc dán trong quán cafe, bỗng cười một tiếng, khuấy khuấy cà phê trong cốc, một lúc sau mới bảo: "Thẩm Thanh, tôi muốn ăn cơm."
"Cho nên, cậu đừng làm tôi buồn nôn."
Ngực của Thẩm Thanh như bị nước biển mặn chặn lấp đầy hoàn toàn, khó chịu đến mức khó có thể phát ra được lời nào, cậu siết chặt tờ giấy vẽ, bình tĩnh nói: "Tuần ca, anh chưa ăn trưa à? Chỉ uống cà phê sẽ không tốt cho dạ dày đâu, đợi bao giờ anh xong việc, em sẽ nấu rồi mang sang cho anh nhé? Đúng rồi, trước kia khi bọn mình ôn Nhất Trung, tan học thường hay ghé Narui ăn điểm tâm, lúc nào rảnh..."
Hạ Tuần khẽ cau mày, hắn như cũ không hiểu được Thẩm Thanh, hắn thừa nhận trước kia khi yêu nhau họ thật sự rất hạnh phúc dù ẩn sau đó là sự thối nát, tanh tưởi, là điên đảo thế tục cùng đầy rẫy sự dối lừa.
Nhưng hắn cho rằng, những tình tình ái ái phong hoa tuyết nguyệt (?) bị hiện thực luân lý và đạo đức cầm tù sẽ được thể hiện tinh tế qua những chi tiết nhỏ của người thương.
Khi chuyển một thành phố khác, họ phát hiện thật ra rằng con đường đồng giới này vẫn còn nhiều chông gai, họ trao nhau những nụ hôn nóng bỏng dưới sự ràng buộc của thế tục và đạo đức, làm/tình dưới sự chỉ trích và hối lỗi và tiếp tục lặp lại trong những lần cao/ trào và những cái ôm.
Hắn tưởng rằng bản thân có thể cùng Thẩm Thanh trải qua những năm tháng sau này nhưng hắn sai rồi, sai đến mức bản thân bắt đầu trở nên ghét cháo gà, sai đến mức không cần tranh chấp và bất đồng cũng có thể dễ như trở bàn tay mà chia tay.
Nhưng Thẩm Thanh lại như một đứa trẻ chưa trưởng thành, cầm dao đâm người khác lại còn giả vờ đáng thương, rõ ràng người ngoại tình, lợi dụng, phản bội là cậu nhưng cậu vẫn mặt dày tiếp tục cầu xin tha thứ và quay lại.
Có lẽ là bởi vì trước đây hắn đã quá nuông chiều Thẩm Thanh rồi.
"Phục vụ, thanh toán."
Hạ Tuần không cho cậu cơ hội nói tiếp, hắn gọi nhân viên phục vụ đến thanh toán, tiện thể chọn vài món tráng miệng mang về, tốc độ của nhân viên ở đây rất nhanh chưa đến 10 phút đã gói xong rồi.
Trong khoảng thời gian ấy, Hạ Tuần không thèm liếc Thẩm Thanh một cái, hắn không biết Thẩm Thanh biết được địa chỉ nhà hắn từ đâu, hắn cũng không quan tâm cuộc gặp gỡ này có phải là tình cờ hay không.
Hắn chỉ muốn về nhà của Hạ Diệp, cuộn tròn trên sofa ăn điểm tâm xem TV.
"Tuần ca, đợi em với!"
Thẩm Thanh đuổi theo sau theo hắn, kiên quyết nhét bản phác thảo đã hoàn thành vào trong ngực Hạ Tuần, cậu dường như không chút để ý đến nét mặt của Hạ Tuần: "Tuần ca, anh xem này. Em vẽ cây non nhỏ hồi xưa bọn mình cùng nhau trồng trước cổng trường nè."
Hạ Tuần nghe xong liên dừng bước, quay người cầm lấy bức tranh, Thẩm Thanh vui mừng khôn xiết, vừa định thừa thắng xông lên theo đuổi thì thấy Hạ Tuần không chút do dự ném bức tranh vào thùng rác bên đường: "Tôi đã nói rồi, đừng khiến đôi bên khó xử, đây là lần cuối cùng, Thẩm Thanh."
Thẩm Thanh cố nén chua xót, cậu muốn vờ như không có chuyện gì, lời nghẹn trong họng, cậu im lặng một lúc lâu mới thốt ra một câu: "Không sao, dù sao bức tranh kia cũng không đẹp lắm, lần sau em sẽ vẽ bức đẹp hơn rồi đem tặng cho anh được không?"
Giọng cậu nghẹn ngào, đầu ngón tay run rẩy, Hạ Tuần biết Thẩm Thanh vô cùng đau lòng.
Hạ Tuần thực sự muốn xoay người rời đi nhưng vứt tranh của người khác là rất bất lịch sự,hắn do dự một lúc, sau cùng hắn lôi tranh ra khỏi thùng rác, cũng may là tờ giấy to nên chỉ bị kẹt chứ không dính bẩn.
Hạ Tuần nhìn thẳng vào hai mắt Thẩm Thanh, giọng nói bình tĩnh
"Không được, Thẩm Thanh à, đừng phí thời gian trên người tôi nữa."
Thẩm Thanh có chút thất thô vươn tay muốn nắm lấy góc áo Hạ Tuần nhưng vừa định chạm vào thì lại buông thõng xuống, cậu trầm giọng nói:
"Nhưng mà ở bên anh thì sao gọi là lãng phí thời gian được?"
"Anh không thích tranh, em sẽ không tặng nữa, anh không thích ăn đồ em nấu, em sẽ không nấu nữa, ít nhất chúng ta làm bạn tốt được không?"
Thẩm Thanh nhìn bức tranh trước mặt không dám lấy nó về giống như nếu lần này cậu lấy thứ đồ trong tay Hạ Tuần thì cậu sẽ không bao giờ nhận được bất kỳ tình yêu và sự dịu dàng nào từ Hạ Tuần nữa và bởi kết thúc của cuộc trò chuyện này cậu sẽ không giành được nó nữa
Nói xong, hắn nhẹ nhàng đặt bức tranh vào trong lòng Thẩm Thanh, Thẩm Thanh đờ đẫn ôm bức tranh, chân như đeo chì không bước nổi một bước, cậu chỉ có thể trơ nhìn Hạ Tuần cách bản thân càng lúc càng xa, rõ ràng lần này không phải ở hành lang, Hạ Tuần cũng không hút thuốc.
Nhưng Hạ Tuần vẫn rời đi.
Bản dịch chỉ được đăng ở wattpad @MinhHi887 và wordpress nhà của những con bạch tuộc xàm xí, vui lòng không bê ra ngoài (づ¯ ³¯)づ