- Tần Nguy lão huynh! Mã huynh đệ! Quang cảnh khách điếm này không tệ, giá cũng ổn.
Lão Trương đưa mấy người Đằng Thanh Sơn tới cửa một khách sạn, sau đó lão Trương quay vào trong khách sạn gọi:
- Chu lão đầu!
Lập tức môt lão giả đội mũ da chạy ra, cười nói:
- Ai, Trương lão gia đã về rồi.
Lão Trương cười mắng:
- Ngươi gọi ta lão gia, ta không chịu nổi đâu! Mấy người này, đều là bằng hữu ta, ta giúp ngươi làm ăn, ngươi cũng chỉ nên lấy lời một chút là đủ rồi, không thành vấn đề chứ.
- Được, họ tới chỗ ta ăn cơm nghỉ ngơi, tất cả được giảm giá ba mươi phần trăm!
Chu Tính lão giả đáp.
...
Khi đám người Đằng Thanh Sơn tới cửa khách sạn, ở trong một phòng xa hoa ở lầu ba một tửu lâu đối diện bên đường.
Một nam tử mặc áo lông cừu màu đen quý giá, hơi mập mạp, da trắng nõn đang tay ôm đầu gối ngồi ghế trên, thân thể dựa vào vách tường. Trên cái bàn vuông trước mặt hắn bày biện đủ thứ rượu và thức ăn. Hắn một tay bưng chén rượu, thi thoảng nhìn qua cửa sổ xuống dưới lầu, uống rượu thong dong, thỉnh thoảng ăn một chút.
Người này, chính là Bùi Tam lúc trước mua hoa khôi!
Ở một góc bàn khác, có một tráng hán đen bóng như thiết tháp, cùng với một mỹ mạo thiếu nữ mặc hồ cừu màu trắng.
- Ủa?
Bùi Tam kinh dị nhìn về xuống phố.
Lúc này, trên đường phố đám Đằng Thanh Sơn đang giao việc cho điếm tiểu nhị, đồng thời cũng dở hai rương chứa trà khối.
- Thiếu chút nữa ta nhìn không ra.
Bùi Tam ngoắc tay lia lịa:
- Thiết Tháp, Đỗ, hai người các ngươi đến xem này.Xem phía dưới là ai!
Mộng Đỗ Quyên và hộ vệ Thiết Tháp, đều ngó qua cửa sổ nhìn về xuống dưới.
- Lão gia, phía dưới là người lạ.
Thiết Tháp đáp.
Mộng Đỗ nhìn kỹ lại, cũng lắc đầu nói:
- Lão gia, không thấy ai quen cả.
- Nhìn kỹ lại đi, nam nhân một tay cầm một cái rương to ấy. Bên hông lộ ra cây loan đao, nhìn bộ dạng giống như người U Yến. Thấy chưa?
Bùi Tam cười nói.
- Thấy rồi, nhưng chúng ta chưa gặp người này bao giờ.
Thiết Tháp buồn bực trả lời.
Mộng Đỗ cẩn thận quan sát hồi lâu, cho đến lúc Đằng Thanh Sơn vào trong khách sạn, nàng mới cau mày, lắc đầu nói:
- Không biết.
- Ha! Ha! Bổn sự giả trang của Thanh Sơn thật sự là không còn gì để nói!
Bùi Tam tán thưởng một tiếng.
- Lão gia, ý của người là...
Thiết Tháp trừng mắt.
Mộng Đỗ cũng không dám tin:
- Không đúng, người nọ căn bản không thể là Đằng Thanh Sơn, hoàn toàn không giống, chiều cao khác, hình dáng khác, đến cả khí chất cũng khác. Sao lại là một người được.
Theo Mộng Đỗ Quyên... khí chất một người rất khó thay đổi. Cho dù được chỉ ra, nàng vẫn không dám tin như trước.
- Hắn chính là Đằng Thanh Sơn!
Bùi Tam khẳng định, không nghi ngờ.
- Ha ha cũng không trách các ngươi nhận không ra.
Bùi Tam cười khẽ, uống một chén rượu rồi mới nói:
- Ta thoạt nhìn, cũng không nhận ra. Dù là sau bao nhiêu năm, chỉ cần ta thấy một lần, là nhớ kỹ, cho dù đeo mặt nạ da người ta vẫn có thể liếc mắt là nhận ra. Nhưng Đằng Thanh Sơn... Ta vừa mới nhìn đến, chỉ cảm thấy quen thuộc.
- Sau đó ta cẩn thận phân tích rõ hơn mới phát hiện ra trong hai rương hàng, có một rương quần áo nhỏ. Rương quần áo này có tấm ngăn bên trong, trong đó có khoảng trống, để búa và hai đoạn cán thương.
- Phát hiện binh khí, ta mới nhận định được thân phận!
Bùi Tam tấm tắc thán phục mãi:
- Nếu không có hai món binh khí, đến cả ta cũng nhận không ra. Bản lĩnh giả trang của hắn thật sự rất lợi hại.
Mộng Đỗ và Thiết Tháp nhìn nhau.
Họ rất rõ lão gia của họ có thực lực đáng sợ như thế nào. Đến cả lão gia họ cũng không thể liếc mắt mà nhận ra, phải dựa vào việc phát hiện binh khí mới xác định được thân phận. Bản lĩnh hóa trang này đích xác làm cho người ta kính nể.
- Lướt mắt cả Cửu Châu, số người có thể nhận ra được Đằng Thanh Sơn, cũng chỉ trên đầu ngón tay.
Bùi Tam cười khẽ nói:
- Hơn nữa, mấy người đó lúc trước đều chưa gặp Đằng Thanh Sơn. Cho dù bây giờ họ nhìn thấy Đằng Thanh Sơn... căn bản cũng không nghĩ tới. Do đó, họ cũng sẽ không đặc biệt thăm dò rương quần áo của Đằng Thanh Sơn.
- Do đó, trừ phi binh khí bị phát hiện, nếu không, Đằng Thanh Sơn không thể nào bộc lộ thân phận.
Bùi Tam nói tiếp.
Thiết Tháp và Mộng Đỗ cũng gật đầu.
- Căn cứ theo điều tra, Thanh Hồ Đảo chết mất hơn vạn quân sĩ, chết mười hai chấp pháp trưởng lão. Các Đại tông phái khác cũng chết không ít tiên thiên cường giả.
Mộng Đỗ cười tán thưởng nói:
- Đằng Thanh Sơn thật sự là lợi hại. Mới mười tám tuổi... Bây giờ hắn hành tẩu thiên hạ, Thanh Hồ Đảo cũng không tìm được hắn.
Bùi Tam nhìn qua cửa sổ xuống phía dưới:
- Đằng Thanh Sơn...
- Bây giờ hắn đã đạt tới tiên thiên thực đan! Tốc độ tiến bộ ngoài dự liệu của ta. Ta cũng càng ngày càng trông mong hắn.
Bùi Tam lập tức thở dài một tiếng:
- Đáng tiếc, hắn sinh ra quá muộn...
Tiếng thở dài quanh quẩn trong phòng.
Nghe thanh âm cũng đủ làm cho trong lòng người ta cảm thấy bi thương không tự chủ được.
Thiết Tháp nhìn sắc mặt Bùi Tam, thấp giọng nói:
- Lão gia, sư thúc đã công kích Tiêu Dao Cung rồi, phỏng chừng đang đợi lão gia đó. Chúng ta đi gặp sư thúc đi.
- Ừm!
Bùi Tam gật đầu, đứng dậy.
Lúc này, hai người Mộng Đỗ, Thiết Tháp đi theo Bùi Tam, rời khỏi khách sạn.
Đằng Thanh Sơn vẫn ở lại trong khách sạn.
- Bồng!
- Bồng!
Hai cái rương ném mạnh xuống mặt đất, Đằng Thanh Sơn nhanh chóng đóng cửa chính và cửa sổ. Sau đó hắn lấy ra một rương nhỏ đựng quần áo trong một cái rương, rồi sau đó đặt ở rương quần áo vào cái chăn quấn.
- Khai Sơn Thần Phủ, Luân Hồi thương. Nếu bị người ta phát hiện sẽ rất phiền toái.
Đằng Thanh Sơn thì thầm.
Đem theo cái rương trà khối chỉ là giả trang thân phận của Đằng Thanh Sơn mà nói.
Nếu nhìn bề ngoài, hoặc là theo lý thì rương quần áo đó chẳng có gì đặc thù. Chỉ khi nào có người đập bung tấm sắt chắn ngang, sẽ phát hiện... Phía dưới có một tầng để hai đoạn cán thương và Khai Sơn Thần Phủ.
- Ừm, ngày mai tìm cách vào đội buôn đi U châu! - Đằng Thanh Sơn thầm nghĩ.
Chuyến đi này là từ Dương Châu một đường đi tây bắc, qua Thanh Châu, rồi tới Yến Châu. Sau đó tiến vào đại thảo nguyên, đi thẳng về phía bắc... Đến bờ bắc cuối cùng, sẽ phiêu bạt mười vạn dặm Bắc Hải, mới có thể đến mục tiêu cuối cùng.... Bắc Hải Đại Lục. Đằng Thanh Sơn phải đi Bắc Hải Đại Lục!
Một là khi mình cường đại "Thần" là có thể đạt tới tiên thiên kim đan. Nhưng muốn vào hư cảnh, cũng không chỉ muốn là được.
Đạt tới hư cảnh, mới có thể có tiếng nói trên Cửu Châu Đại Địa!
Hai là thực hiện lời hứa hẹn với Vũ Hoàng.
Phải thừa nhận, chiêu này của Vũ Hoàng quả là lợi hại... Hư cảnh đủ để hấp dẫn tất cả vũ giả chạy tới Bắc Hải Đại Lục.
...
Đợi tới tối, Đằng Thanh Sơn chuẩn bị xuống lầu đi ăn cơm.
- Cót két!
Đằng Thanh Sơn mở cửa phòng, đi đến hành lang.
- Tiểu Hạ!
Đằng Thanh Sơn cười gọi. Cửa phòng bên cạnh phòng Đằng Thanh Sơn đang mở rộng. Tiểu Hạ và mẹ nó đang ở phòng này. Lúc này Tiểu Hạ đang đập mộc côn liên tục.
- Tần đại thúc!
Tiểu Hạ chào.
- Bổ côn xuống như thế này chẳng những phải mỗi ngày đều luyện, mà phải động não, biết không?
Đằng Thanh Sơn cười nói:
- Tỷ như suy nghĩ làm sao mới có thể bổ ra nhanh nhất được. Ngươi phải từng bước uốn nắn tư thế của ngươi, tỷ như tư thế đứng, hai tay và nắm tay. Ngươi phải mài giũa không ngừng... Cho đến lúc tìm được tư thế thích hợp nhất với ngươi. Như vậy, xuất đao mới nhanh nhất, hiểu chưa?
- À.
Tiểu Hạ trừng mắt suy nghĩ.
Hắn là một tiểu hài tử, chỉ biết cứng nhắc bổ mộc côn ra, hoàn thành nhiệm vụ sư phụ giao cho. Như vậy thì tiến bộ quá chậm.
- Nhớ kỹ, học phải động não.
Đằng Thanh Sơn cười nói.
- Xem ra, Tần Nguy cũng là cao thủ.
Lúc này, Mã Cẩm Khiếu từ một phòng khác đi tới.
Đằng Thanh Sơn bất lực cười:
- Ta mà cao thủ gì! Mặc dù ta cũng có chút thông minh nhưng thiên phú bình thường. Luyện hai ba mươi năm rồi, mà cũng cứ như vậy! Lần này buôn bán vài bánh trà kiếm chút lời. Ít nhất sau này cha con ta cũng không lo việc thiếu ăn. Ta cũng có thể có thời gian dạy thằng con trai của ta... Ít nhất, hắn sẽ mạnh hơn cha nó.
- Hâm mộ Tần Nguy huynh. Có con để mà dạy.
Mã Cẩm Khiếu cảm thán một tiếng.
- Mã huynh đệ, chúng ta cùng đi ăn cơm nhé. Tiểu Hạ, ngươi cũng nghỉ ngơi một chút.
Đằng Thanh Sơn cất lời mời.
- Ta vừa đi ra ngoài một chuyến, đã ăn xong rồi.
Mã Cẩm Khiếu cười nói.
Nói rồi, Mã Cẩm Khiếu liền đi vào phòng Tiểu Hạ. Đằng Thanh Sơn cũng cùng đi vào.
- Cót két!
Mã Cẩm Khiếu đóng cửa phòng lại.
Đằng Thanh Sơn kinh ngạc nhìn Mã Cẩm Khiếu, đóng cửa phòng làm gì?
- Tiểu Hạ!
Mã Cẩm Khiếu nhìn hài đồng.
- Sư phụ!
Tiểu Hạ lập tức ưỡn ngực, đứng thẳng.
Mã Cẩm Khiếu cười sờ đầu Tiểu Hạ. Điều này làm Tiểu Hạ hơi nhột nhạt. Sư phụ nó rất nghiêm khắc. Có lẽ hôm nay ăn được cái gì hay lắm, chứ bình thường rất ít cưng chiều nó như thế này.
- Tiểu Hạ! Vừa rồi Tần đại thúc của ngươi nói rất đúng. Bất luận là luyện đao hay luyện kiếm, phải hiểu được cách dùng đầu óc. Cái thứ đao pháp kiếm pháp cả ngày rập khuôn cổ nhân, phần lớn đều rất bình thường. Còn vừa học vừa tự hỏi, có thể cắt ngắn những con đường vòng!
Mã Cẩm Khiếu tươi cười:
- Tiểu Hạ, nghị lực của con không tệ, thiên phú cũng được. Nếu hiểu được cách thay đổi và tự hỏi, hơn nữa có thể khắc khổ tu luyện, đến khi con trưởng thành, tất có thành tựu.
- Tuy nhiên sư phụ còn có chuyện quan trọng cần phải làm.
Mã Cẩm Khiếu lấy từ trong ngực ra một quyển bí tịch, đưa cho mẹ Tiểu Hạ:
- Đàm phu nhân, đây là bản bí tịch, bên trong bao dung vạn tượng. Nếu làm xong việc, mà ta còn có thể trở về, ta sẽ tự mình dạy Tiểu Hạ... Nhưng nếu ta không về, trước hết bà cho Tiểu Hạ học biết chữ nghĩa. Sau đó, cho hắn xem bản bí tịch này.
- Sư phụ, sư phụ … phải ly khai Tiểu Hạ sao?
Đàm Hạ kinh hãi ôm chặt lấy chân sư phụ.
- Hạ nhi!
Mẫu thân vội giữ chặt Đàm Hạ.
- Tiểu Hạ, đừng làm như vậy!
Mã Cẩm Khiếu khẽ quát một tiếng, nghiêm khắc nói:
- Sư phụ có việc của mình! Không thể đi theo ngươi được... Đàm phu nhân, bên trong bí tịch có ngân phiếu. Nếu cần cứ lấy dùng, sống hơn mười năm cũng đủ.
Hai mẹ con Đàm phu nhân mắt ửng đỏ.
Họ đều hiểu được... ân nhân Mã Cẩm Khiếu của họ phải ra ngoài làm một việc rất nguy hiểm.
- Sư phụ!
Đàm Hạ mới bảy tám tuổi, lập tức quỳ xuống.
Rồi sau đó liên tục dập đầu ba lần.
Trán ửng đỏ lên, Đàm Hạ mới ngẩng đầu nhìn sư phụ hắn, mắt ngập nước mắt:
- Sư phụ, thân nhân khác của con đều chết rồi. Chỉ còn lại có sư phụ và mẹ thôi. Sư phụ... võ công này, người nhất định phải về dạy con! Người không về, con học không được đâu!
Mã Cẩm Khiếu cảm thấy đau xót, nhưng lại nghiêm khắc:
- Kiên cường một chút, đừng khóc!
Sau đó, Mã Cẩm Khiếu tự mở cửa phòng, đi luôn.
- Hu hu...
Đàm Hạ không kìm được nức nở.
Đằng Thanh Sơn thấy thế trong lòng thầm than, hắn lập tức vuốt đầu Đàm Hạ, nhẹ giọng nói:
- Tiểu Hạ, ngươi yên tâm, khẳng định sư phụ ngươi sẽ trở về dạy ngươi.