Cửu Đỉnh Ký

Chương 283: Oai lực một quyền



Đằng Thanh Sơn nhìn thoáng qua Nhật Lôi Mục, mở miệng nói:

- Nhật Lôi Mục! Ngươi là đệ nhất Thần Tướng Thiên Thần Sơn, còn ta chỉ là một lữ khách trên Thiên Thần Sơn. Ngươi hà tất phải bức bách ta thật sự đấu với ngươi như vậy?

- Hô Hòa huynh đệ, huyết khí nam nhi của ngươi để đâu rồi!

Nhật Lôi Mục trợn trừng đôi mắt hổ, nổi giận gầm lên.

- Nhật Lôi Mục, chẳng lẽ cứ người nào tới khiêu chiến với ta là ta đều phải ứng chiến ư? Như vậy chẳng phải ta sẽ hết sức mệt mỏi hay sao. Ngươi muốn tìm người tỷ thí, ngươi cứ việc đi tìm những người khác đi! Ta không có hứng thú.

Đằng Thanh Sơn nói rồi quay đầu muốn về phòng mình. Bây giờ hắn đã có được tin của cha mẹ người thân, chỉ chăm chăm muốn xuất hải.

Đối với đệ nhất Thần Tướng vũ si này, Đằng Thanh Sơn không muốn trêu chọc vào phiền toái, để tránh những tai vạ không cần thiết!

- Hô Hòa!

Nhật Lôi Mục hơi giận,

- Ngươi …

Lúc nãy hắn vừa khen Đằng Thanh Sơn, lại khích tướng...

Nhưng không ngờ, đối phương lại căn bản không thèm để ý.

Vạn Thiên Dương đứng bên cạnh thấy Đằng Thanh Sơn không bị kích động, không khỏi nóng nảy, thầm nghĩ:

- Hô Hòa này phỏng chừng là sợ thật rồi.

Lúc này cao giọng cười nói:

- Hô Hòa! Nhật Lôi Mục đại ca là đệ nhất Thần Tướng trên Thiên Thần Sơn, còn ngươi cũng là dũng sĩ vô địch một địch mười vạn! Trận đấu giữa hai người các ngươi quả là trăm năm khó tìm được! Bây giờ, ngươi lại sợ hãi rụt rè như thế, chẳng lẽ là sợ à?

Đằng Thanh Sơn sầm mặt lại, quay đầu nhìn sang tên Vạn Thiên Dương.

- Vạn sư huynh. Việc này không quan hệ tới ngươi?

Lý trừng đôi mắt trong suốt, hét lên.

...

Trên bãi đất trống trước cung điện, vì đệ nhất Thần Tướng và Vạn Thiên Dương đều là cao giọng, nên thu hút không ít người mờ tới xem.

- Phía trước có chuyện gì thế?

- Nghe nói là đệ nhất Thần Tướng muốn khiêu chiến với một người tên là Hô Hòa. Tên Hô Hòa, ác ma A Lạp Đạt trong truyền thuyết!

Không ít người rảnh rỗi đều tụ tập lại. Cả đám đều thi nhau thảo luận, trầm trồ thán phục. Đám người nhìn chằm chằm vào Đằng Thanh Sơn và Nhật Lôi Mục.

- Người nào là A Lạp Đạt?

- Coi kìa, chính là tên kia, mặt có râu, thoạt nhìn rất tuấn lãng.

Không ít người chỉ nghe nói về tên ác ma A Lạp Đạt, nhưng lại chưa bao giờ gặp qua người thực. Cả đám đều kinh ngạc tò mò nhìn Đằng Thanh Sơn. Lấy một người địch mười vạn, còn có thể làm cho địch nhân chết gần hai vạn, những quân sĩ khác chạy tán loạn. Chiến tích như thế quả thực là khó tin! Như thế mới hợp với cái tên ác ma A Lạp Đạt!

Trong đám người vây xem.

Lúc này Lý cả người mặc áo trắng, vóc người cao cao, đích xác rất hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Tiếng hét vừa tới tai Vạn Thiên Dương, Lý đưa mắt nhìn về phía đệ nhất Thần Tướng, mặt lạnh lại nói:

- Đệ nhất Thần Tướng! Hô Hòa đại ca là bằng hữu ta mời tới. Ta biết đệ nhất Thần Tướng thích tìm người tỷ thí luận bàn, nhưng... hy vọng ngươi đừng kéo Hô Hòa đại ca vào đó!

- Xin lỗi, không phụng bồi!

Nói rồi, Lý đưa mắt ra hiệu cho Đằng Thanh Sơn.

Hai người chuẩn bị ly khai.

Vạn Thiên Dương bị Lý quát lớn một tiếng, lại nhìn thấy Lý đưa mắt trao đổi với Đằng Thanh Sơn, không khỏi nóng đầu, mắt đỏ, nói sang sảng:

- Hô Hòa! Ngươi đường đường là một nam nhân, còn là một cường giả tuyệt thế trên đại thảo nguyên trong truyền thuyết, sao hôm nay lại dựa vào một người con gái để chạy trốn? Ngươi có phải là nam nhân hay không? Ngươi nhìn lại xem đũng quần ngươi có phải là thiếu mất một món không!

Đằng Thanh Sơn đột nhiên xoay người, nhìn chằm chằm vào tên Vạn Thiên Dương!

Đằng Thanh Sơn cảm thấy lửa giận bừng bừng trong lòng.

- Ngươi … câm miệng!

Đằng Thanh Sơn nghiên răng rít lên ba chữ!

Vạn Thiên Dương cũng nổi giận, thầm nghĩ:

- Sư muội tiện nhân này! Lão tử theo đuổi nàng lâu như vậy rồi mà nay lại vì tên Hô Hòa dám quát cả ta trước công chúng, lại hỗn với cả đệ nhất Thần Tướng! Địa vị của ta trong lòng nàng chỉ sợ không bằng một phần của tên Hô Hòa này!

Vạn Thiên Dương không phải ngu! Căn cứ vào những biểu hiện trước mắt, hắn đương nhiên có thể hiểu được chút sự tình!

- Con tiện nhân này thật nghĩ rằng mình là có giá lắm à! Chẳng phải chỉ là đàn bà thôi sao, lão tử thèm vào! Không có ngươi, lão tử cũng không phải không thể sống được!

Vạn Thiên Dương có địa vị tôn sùng, đương nhiên đã muốn phụ nữ là có ngay, chỉ vì trong lòng hắn vấn vương với Lý. Bây giờ mộng tưởng tan vỡ, hắn đơn giản sẽ phá bỏ luôn!

Đã không thèm theo đuổi, đương nhiên phải trả thù cho đáng!

- Ngươi không phải coi trọng tên Hô Hòa này sao?

Khóe miệng Vạn Thiên Dương nhếch lên một nụ cười lạnh, hướng mắt nhìn Đằng Thanh Sơn, trong lòng có quyết định,

- Đây là Thiên Thần Sơn, Hô Hòa này là cái thá gì. Chẳng lẽ hắn dám kiêu ngạo trên Thiên Thần Sơn này sao?

Vạn Thiên Dương không coi Đằng Thanh Sơn vào đâu. Hắn bây giờ dựa vào đệ nhất Thần Tướng bên cạnh, hơn nữa... Thiên thần đang ở trên Thiên Thần Sơn!

Thiên thần có ở đây, sao có thể cho phép Đằng Thanh Sơn láo xược được chứ?

- Hô Hòa!

Thanh âm Vạn Thiên Dương vang dội, vang vọng chung quanh, giương mắt nhìn chằm chằm vào Đằng Thanh Sơn,

- Ngươi là một ngoại nhân. Còn đây là Thiên Thần Sơn, ta chính là hắc y thần sử của Thiên Thần Sơn, ngươi dựa vào cái gì bảo ta câm miệng?

- Thiên Dương!

Đệ nhất Thần Tướng Nhật Lôi Mục bên cạnh nhướng mày, vươn tay ngăn Vạn Thiên Dương lại rồi nhìn về phía Đằng Thanh Sơn, trịnh trọng nói sang sảng:

- Hô Hòa, ngươi là tuyệt thế cường giả trên thảo nguyên! Lúc nãy ta nói chuyện không được tế nhị, xin ngươi đừng để bụng. Để tỏ ý tôn trọng, hai người chúng ta sẽ có một trận 'dũng sĩ huyết chiến'.

- Thiên Thần Sơn, Sinh Tử Nhai! Ba ngày sau, ngày hai mươi tám tháng sáu! Ngươi đấu một trận với ta, thế nào?

Nhật Lôi Mục nhìn về phía phía sau. Tên binh vệ phía sau liền lập tức bưng tới một chén đựng nước, Nhật Lôi Mục vung tay ra, thanh quang trên ngón tay phải lóe lên, đầu ngón tay rách ra, máu tươi đỏ thắm chảy ròng ròng.

Tách! Tách!

Bát sứ đựng nước đã bị nhiễm đỏ. Nhật Lôi Mục nhìn chằm chằm vào Đằng Thanh Sơn:

- Nếu nhận dũng sĩ huyết chiến, xin uống nó đi!

Tên binh vệ phía sau lập tức bưng chén nước đó về phía Đằng Thanh Sơn.

Nhật Lôi Mục lúc này không hề châm chọc, cũng không cố ý kích tướng mà phát ra lời thách chiến quan trọng nhất!

Dũng sĩ huyết chiến

Đó là qui cách khiêu chiến cao nhất trên đại thảo nguyên. Một phương khiêu chiến sẽ nhỏ máu vào bát nước, trịnh trọng mời đối thủ uống nó. Nếu đối phương uống xong có nghĩa là đã nhận đấu. Nếu không uống, không nhận đấu... sau này sẽ bị tất cả người trên thảo nguyên chê cười, cho rằng người này nhát như chuột, không xứng đáng là nam nhân chân chính! Sẽ bị mọi người cười chế diễu và xem thường!

Dũng sĩ huyết chiến, rất được tôn kính.

Phải chọn một ngày tốt lành để song phương chuẩn bị, sau đó tuyển một địa điểm tiến hành đấu! Việc này không phải là luận bàn đơn giản, mà là cuộc chiến giữa những dũng sĩ chính thức! Người yếu có thể khiêu chiến cường giả, hai người thực lực tương đương cũng có thể khiêu chiến lẫn nhau. Nhưng cường giả lại không thể dùng thủ đoạn tới khiêu chiến người yếu, như vậy cũng sẽ bị người ta chế nhạo!

Một người là đệ nhất Thần Tướng!

Một người là ác ma A Lạp Đạt có thể lấy sức một mười địch mười vạn.

Trong mắt mọi người, hai người hẳn là có cùng cấp độ!

Bãi đất trống trước điện Thần Nữ trên Thiên Thần Sơn tụ tập một vài thần sứ, binh vệ, các đệ tử Thần Tướng. Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Đằng Thanh Sơn, tất cả mọi người đều cho rằng, ít nhất là nam nhân, ít nhất thực lực tương đương, cũng không có khả năng cự tuyệt dũng sĩ huyết chiến!

Nếu cự tuyệt, chỉ cần tự sát cho xong!

- Đệ nhất Thần Tướng, tại sao ngươi bức bách bằng hữu ta như vậy?

Lý hơi tức giận.

- Sư muội, đây là cuộc chiến đấu giữa những dũng sĩ chính thức, ngươi đừng có nhúng tay vào thì hơn.

Vạn Thiên Dương cười cười nhìn thoáng qua Lý, cho dù không muốn theo đuổi Lý làm thê tử nữa, nhưng hắn vẫn cảm thấy muốn giày xéo Lý một phen, trong ngực như có một luồng tà hỏa!

Đằng Thanh Sơn bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Vạn Thiên Dương, không thèm để ý tới tên thị vệ bên cạnh vẫn còn bưng một chén máu pha nước.

- Hô Hòa … ta thấy ngươi...

Vạn Thiên Dương lại nhìn về phía Đằng Thanh Sơn, vừa muốn mở miệng.

Đằng Thanh Sơn nheo mắt!

- Rõ là muốn chết!

Đằng Thanh Sơn tức giận hừ một tiếng, thân hình bạo khởi, tựa như một con rồng xẹt qua khoảng cách gần mười trượng.

Vạn Thiên Dương sợ hãi sắc mặt đại biến:

- Nhật...

- Láo xược!

Nhật Lôi Mục sầm mặt lại, phẫn nộ vang vọng khắp Thiên Thần Sơn, hơi rùn người xuống, vọt tới trước người Đằng Thanh Sơn, đồng thời chém ra hữu chưởng bao kín thanh quang. Còn Đằng Thanh Sơn hóa thànhmột tàn ảnh cực nhanh, xuất hiện một quyền ảnh mơ hồ, va chạm rất mạnh với chưởng ảnh thanh quang kia!

Vốn Nhật Lôi Mục tin tưởng mười phần, chợt biến sắc. Chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh hùng hậu, đáng sợ bộc phát.

- Bùng!

Sóng xung kích mắt thường có thể thấy được tựa như nước gợn chấn động lan ra bốn phía,

- Rào rào...~

Mặt đất trước Thần Nữ điện bị chấn động đến mức rung lên. Rất nhiều thần sứ, Thần Tướng và đệ tử, còn có một vài tên binh vệ vây xem xa xa đều cả kinh lui về phía sau.

Tiếng nổ mạnh vang vọng cả chân trời!

Nhật Lôi Mục cả người bị chấn động đến mức bị ném văng đi. Còn đạo tàn ảnh mơ hồ Đằng Thanh Sơn chỉ khẽ khựng lại, rồi ngay sau đó lại lao về phía Vạn Thiên Dương.

- Sao có thể?

Vạn Thiên Dương vừa loạng choạng đứng vững trước sóng xung kích, đã phát hiện cảnh trước mắt!

Đệ nhất Thần Tướng Nhật Lôi Mục bị đánh bay!

Còn Hô Hòa, cũng chính là ác ma A Lạp Đạt, lại chỉ khựng lại rồi lại lao tới!

Có thể thấy được cao thấp giữa hai người!

- Chát!

m thanh chói tai vang dội khắp đường thường, trong mắt những người chung quanh chỉ nhìn thấy một chưởng ảnh mơ hồ, nhanh như chớp vả vào mặt mặt Vạn Thiên Dương. Một luồng kình xảo diệu chỉ tác dụng vào người Vạn Thiên Dương. Vạn Thiên Dương bị một cái tát quay ít như con vụ, cả người xoay tròn lên không trung.

Rồi sau đó 'Bùng' một tiếng, ngã dúi xuống đất.

Mặt Vạn Thiên Dương sưng vù lên, cả người ngã xuống đất, tựa hồ thần chí cũng mơ hồ.

Vù! Đằng Thanh Sơn nhanh chóng vọt tới trước người Vạn Thiên Dương, nắm áo Vạn Thiên Dương, nhấc bổng cả người lên.

- Hô Hòa huynh đệ, hạ thủ lưu tình!

Đệ nhất Thần Tướng Nhật Lôi Mục xem ra tiến thoái lưỡng nan.

Đằng Thanh Sơn liếc mắt nhìn hắn. Đệ nhất Thần Tướng có dám liều mạng với mình không? Nói về lực bộc phát, nội gia cương kình, cộng với thân thể cường đại, Đằng Thanh Sơn tuyệt đối trên cường giả cấp bậc tiên thiên kim đan. Đám tiên thiên kim đan muốn đánh bại được Đằng Thanh Sơn chỉ có thể dựa vào linh hoạt, dựa vào tốc độ!

- Ngươi, ngươi...

Vạn Thiên Dương rốt cục tỉnh lại, mặt sưng vù, nhìn Đằng Thanh Sơn sát khí ngút trời, tiếng nói của hắn đã hơi run run.

Đằng Thanh Sơn xách đối phương tựa như nhón một con muỗi, tay kia vỗ vỗ vào má hắn nói:

- Họ Vạn kia, ngươi nghe rõ ràng cho ta. Ta muốn giết ngươi, chỉ như bóp chết một con muỗi! Còn nữa, sau này đừng có trêu vào tiểu Lý! Tiểu tử nhà ngươi không có tư cách!

Nói rồi ném Vạn Thiên Dương đi. Vạn Thiên Dương ngã xuống đất tựa như một bao cát rách nát. Hắn lại không dám phản kháng một tiếng nào.

- Hô Hòa huynh đệ, cảm ơn ngươi hạ thủ lưu tình.

Nhật Lôi Mục cười cười nói:

- Không biết ngươi có dám tiếp dũng sĩ huyết chiến của ta không?

Nhật Lôi Mục lúc này, sau lần giao thủ vừa rồi, nhiệt huyết chiến đấu đã sôi trào.

Đằng Thanh Sơn nhìn thoáng qua Nhật Lôi Mục.

- Đưa bát tới đây! - Đằng Thanh Sơn quát lạnh một tiếng.

Xa xa, tên thị vệ đang cầm cái bát nước chợt giật mình rồi bừng tỉnh, lập tức bưng bát nước chạy tới cung kính dâng lên.

- Mong rằng ngươi sẽ không làm ta thất vọng!

Đằng Thanh Sơn nhìn Nhật Lôi Mục, nhận bát nước ngửa đầu uống cạn một hơi, rồi ném chén đi --

- Xoảng!

Bát đựng nước bị đập nát vụn. Tiếng vỡ tựa như đập vào lòng người. Vạn Thiên Dương đã bị dọa đến không dám lên tiếng, cả người giật mình thon thót.

- Tiểu, chúng ta đi.

Đằng Thanh Sơn cùng đi với Lý, không đếm xỉa gì tới đám người chung quanh, đi thẳng về phía căn lầu của mình.