Mùi thi thể cháy khét tràn ngập xung quanh. Cả một vùng đầy những hài cốt ám khói. Trong không khí, khói vẫn chưa tan, tụ lại thành những đám khói dày đặc.
Đằng Thanh Sơn vẫn đang nhìn chữ viết trong quyển sách.
- Bây giờ, chúng ta biết được chữ viết ở Bắc Hải Đại Lục khác với chữ viết của Cửu Châu Đại Địa. Nhưng vẫn còn một việc mà huynh phải lo lắng đó là... ngôn ngữ Cửu Châu Đại Địa chúng ta có giống như ngôn ngữ ở Bắc Hải Đại Lục hay không?
Đằng Thanh Sơn hơi lo lắng, nói. Lý vừa nghe thấy vậy, cũng nói ngay:
- Đúng rồi! Muội nghe nói một vài vương quốc vùng Tây Vực ở Cửu Châu Đại Địa cũng có ngôn ngữ khác với dân chúng Cửu Châu chúng ta mà. Trong khi đó, Bắc Hải Đại Lục lại còn xa hơn cả Tây Vực nữa.
Đằng Thanh Sơn gật gật đầu. Cho dù ở Cửu Châu, tuy dùng cùng loại ngôn ngữ, nhưng ở những địa phương khác nhau vẫn có sự khác biệt.
- Đằng đại ca.
Lý vội an ủi nói:
- Nhưng huynh cũng đừng quá lo lắng. Minh Nguyệt Đảo cũng rất xa Cửu Châu Đại Địa chúng ta, nhưng tiếng Minh Nguyệt Đảo nói lại giống như Cửu Châu chúng ta. Biết đâu Bắc Hải Đại Lục cũng như thế thì sao!
- Huynh đâu có lo gì! Đó cũng không phải chuyện lớn, chỉ cần mất chút thời gian là học được ngay!
Ở kiếp trước, là một siêu sát thủ trong thế giới hắc ám, Đằng Thanh Sơn tinh thông vài loại ngôn ngữ nước ngoài. Đối với việc học tập ngôn ngữ, trải qua huấn luyện mang tính bắt buộc của tổ chức sát thủ, nên Đằng Thanh Sơn cũng lĩnh hội được một vài bí quyết.
- Học hả?
Lý gật gật đầu, cười nói:
- Hẳn là không khó như học thú ngữ! Thú ngữ mà muội chỉ cần vài tháng đã học xong thì ngôn ngữ Bắc Hải Đại Lục cũng khẳng định có thể học được rất nhanh.
- Ừm. Chúng ta đi! Không biết chữ thì bộ sách này cũng chẳng có chỗ dùng.
Đằng Thanh Sơn trực tiếp bỏ bộ sách không trọn vẹn này đi. Hắn đi thẳng về phía con thuyền Ô Mộc.
Lúc tới, Đằng Thanh Sơn và Lý đi một vòng quanh nơi có chỗ ở của con người. Còn khi rời đi, Đằng Thanh Sơn đi thẳng, một đường vượt mọi chướng ngại, đi thẳng về phía con thuyền Ô Mộc.
Một lát sau.
- Hả? Nơi này vẫn còn có một nhóm nữa này.
Đằng Thanh Sơn nhìn xuống một làng mạc phía trước. Ngôi làng có vô số những ngôi nhà gỗ, la liệt thi thể bị thiêu hủy đầy đất.
- Những người này quá độc ác. Đến cả lão nhân và phụ nữ, hài tử đều không bỏ qua.
Lý xiết nắm tay, trên mặt tràn đầy vẻ phẫn nộ.
- Còn có người còn sống!
Đằng Thanh Sơn đột nhiên sáng mắt. Hắn có thể cảm giác được tiếng hít thở yếu ớt.
- Có người còn sống à?
Lý cũng lắp bắp kinh hãi.
- Ừm.
Ánh mắt Đằng Thanh Sơn dừng lại ở đống thi thể phía trước căn nhà gỗ rách nát.Hắn lập tức đi tới, vẹt hai thi thể nằm trên lên, lập tức phát hiện ra một tiểu cô nương gầy gò, trên mặt còn có một vết sẹo, sắc mặt trắng bệch.
Trên tấm áo bông cũ nát còn có vết máu. Tiếng hít thở hết sức yếu ớt, chỉ nhờ giác quan nhạy cảm của mình mà Đằng Thanh Sơn đã có thể nghe rõ ràng. Đằng Thanh Sơn vươn bàn tay, đặt vào lưng tiểu cô nương đó. Một đạo hào quang ôn hòa màu xanh nước biển tiến vào cơ thể của cô bé.
Nội gia cương kình, có tác dụng dưỡng sinh. Tác dụng phụ trợ trị liệu với thân thể con người còn tốt hơn cả tiên thiên chân nguyên.
- Ừm.
Tiểu cô nương sắc mặt trắng bệch như người chết, lúc này đã đỡ hơn một chút, nhưng vẫn còn rất nhợt nhạt. Từ đôi mũi nhỏ bé phát ra những thanh âm mỏng manh. Đôi môi khát nước trắng bệch cứ há há ra.
- Tiểu! Muội đem nước lại đây.
Đằng Thanh Sơn nói. Lý vẫn đứng canh đó, Đằng Thanh Sơn không khỏi quay đầu lại. Hắn thấy Lý cắn môi, mắt đỏ hoe.
- Tiểu?
Đằng Thanh Sơn lại gọi một tiếng. Lý lập tức tỉnh lại.
- Đi lấy nước tới đây.
Đằng Thanh Sơn phân phó. Hắn biết lúc này không cho Lý nghĩ nhiều mới tốt.
- Được được.
Lý vội nhìn xung quanh, chẳng mấy chốc đã thấy gần đó có một thùng gỗ, trong thùng gỗ có nước.
Cạnh thùng gỗ cũng có một người đàn bà ngã xuống.
Lý lập tức dùng gàu nước, múc một gàu, chạy tới. Nàng vô cùng cẩn thận chỉ sợ nước đổ.
- Đằng đại ca! Nó không có việc gì chứ?
Lý hơi lo lắng.
- Không việc gì! Tuy nhiên lưng trúng phải một đao. May mà thể chất nó khá tốt, vết thương liền nhanh, không chảy quá nhiều máu. Nhờ thế nên giữ được cái mạng nhỏ. - Đằng Thanh Sơn nói xong, cẩn thận đổ nước vào miệng cô bé. Cô bé vô ý thức há mồm, nuốt liền vài ngụm nước.
- Nhìn cảnh chung quanh đây thì còn rất mới. Họ chết chắc mới khoảng một hai canh giờ.
Đằng Thanh Sơn nhìn nhìn tiểu cô nương,
- Mặc dù vết thương mất máu không nhiều, nhưng nếu chúng ta tới muộn nửa canh giờ, nó chết chắc.
Kỳ thật nếu không có giác quan Đằng Thanh Sơn rất linh mẫn, chỉ sợ cho dù có người khác đi qua cũng sẽ không thể phát hiện ra được.
Tiểu cô nương đó sẽ chết trong vô thanh vô tức.
- Ực ực....
Một luồng hào quang màu xanh nước biển lóe ra trên người cô bé, sau đó lại ẩn đi.
- Ừm. Được rồi.
Đằng Thanh Sơn thu hồi bàn tay nãy giờ vẫn đặt vào lưng cô bé.
- Bây giờ không sao nữa rồi. Chỉ cần ăn chút thức ăn, bổ sung máu huyết thì chẳng mấy chốc có thể khôi phục.
Đằng Thanh Sơn đứng dậy. Lý vẫn ngồi xổm giúp đỡ cho cô bé.
- Trên hải đảo này đã chết không ít người. Có lẽ ở đây có cái gì đó. Nếu không, địch nhân sẽ không dùng chiến thuyền chạy tới giết họ.
Ánh mắt Đằng Thanh Sơn lướt qua tiểu cô nương.
- Cô bé này y phục rách nát, mặt xanh xao vàng vọt, còn có một vết sẹo, hiển nhiên cuộc sống bình thường cũng không tốt. Trên đảo này phỏng chừng cũng chỉ là một người ở tầng dưới chót.
Ngay lúc này, mí mắt tiểu cô nương giật giật. Sau đó, đôi mắt từ từ mở ra. Một mắt đen sáng ngời đầy nước mắt, kinh hoảng nhìn đôi nam nữ trước mặt. Sau đó nó đứng dậy, thấy chung quanh la liệt thi thể.
Nhớ lại những gì vừa lúc phát sinh, đôi mắt ngây thơ lại trợn tròn lên. Trong mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ, thân thể run lên bần bật.
- A a.
Tựa như một người câm đang ú ớ, cô bé gạt phắt tay Lý ra, lết về phía sau. Vừa cử động mạnh một chút, lại làm vết thương phía sau lưng nó một lần nữa vỡ ra, máu tươi chảy đầm đìa.
Con bé tựa hồ không phát hiện đau đớn, nó dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn hai người Đằng Thanh Sơn.
- Đừng nhúc nhích.
Nam tử cao lớn thoáng cái đã đến cạnh nó, rồi sau đó liên tục điểm vài cái vào lưng nó.
- Bé con bị sợ hãi quá rồi.
Đằng Thanh Sơn nhìn bộ dáng tiểu cô nương, lắc lắc đầu.
- Đừng sợ. Đừng sợ.
Lý đi tới, cầm tay cô bé. Tay kia nhè nhẹ vuốt má nó. Con bé tựa hồ hơi hoảng sợ, nhưng nó không dám phản kháng, mặc cho Lý vuốt mặt.
Lý nhìn nó, ánh mắt hết sức trìu mến. Tựa hồ, nó cảm thấy thiện ý của đối phương, dần dần buông lỏng.
- Đằng đại ca, chúng ta đưa nó đi nhé? - Lý ngẩng đầu nói.
Đằng Thanh Sơn nhìn về phía Lý.
- Chung quanh mọi người phỏng chừng đã chết sạch. Cha mẹ thân nhân nó cũng đều chết hết rồi.
Lý nhẹ giọng. Con bé nghe nói như thế, nước mắt lăn dài xuống. Những giọt nước mắt không ngừng rơi xuống đầm đìa cả khuôn mặt.
Lý nhìn thấy như vậy, càng thêm đau lòng:
- Nó bây giờ chỉ có một mình, bơ vơ không nơi nương tựa. Chúng ta không giúp nó, chỉ có một mình trên đảo như thế này thì nó làm sao sống được?
- Được rồi, đem nó theo. Khi đến bờ Bắc Hải Đại Lục, sẽ ổn định cho nó sau. - Đằng Thanh Sơn không cự tuyệt.
Lý ôm lấy con bé, cùng Đằng Thanh Sơn đi về phía con thuyền Ô Mộc
...
Trên con thuyền Ô Mộc, nó sợ hãi rúc mình vào một góc thuyền.
- Xuất phát!
Đằng Thanh Sơn rút neo, cầm hai mái chèo lớn, chèo mạnh. Hai mái chèo thô chắc, dài và nặng. Chỉ cần dùng mắt đã có thể cảm giác được, nếu không có mấy vạn cân cự lực, chỉ sợ muốn chèo một lần cũng không làm được.
Còn Đằng Thanh Sơn lại nhấc nó lên rất nhẹ nhàng. Cái cảnh này làm cô bé đang rúc trong góc trợn tròn mắt.
- U.......
Thanh Loan nhè nhẹ vỗ cánh trên boong thuyền, xòe đuôi, tựa hồ khoe vẻ mĩ lệ của nó. Nó làm cho cô bé không khỏi ngạc nhiên.
- Ăn chút đồ ăn nhé.
Lý từ trong khoang đi ra, bưng mấy cái bánh bao đã được hấp nóng. Lúc trước chỗ bánh bao mang theo từ Minh Nguyệt Đảo, bây giờ vẫn còn nhiều. May mà đã được phơi khô nên có thể giữ trong thời gian rất lâu. Nhưng bánh bao thịt cho dù cẩn thận giữ gìn, thì phần lớn cũng đã hỏng cả rồi. Còn bánh bao thường thì vẫn còn có thể ăn được.
Tiểu cô nương vừa thấy bánh bao, vội vươn tay chụp lấy, nhai nhồm nhoàm.
- Đừng để nghẹn nhé. Muội uống chút nước này. - Lý đưa ra cái chén.
Trước mặt cô bé, Lý tỏ vẻ ôn nhu trước đó chưa từng có. Tựa như một đại tỷ tỷ quan tâm tới muội muội mình. Một hơi ăn xong ba cái bánh bao, sắc mặt cô bé rõ ràng đã trở nên tươi tỉnh hơn không ít. Nó dùng một ánh mắt tò mò quan sát Đằng Thanh Sơn và Lý.
- Đừng sợ! Nếu mệt thì muội đi ngủ một lúc đi. - Lý nói nhẹ giọng.
- Ha ha...
Đằng Thanh Sơn đang lắc mái chèo, cười phá lên
- Tiểu! Nó chưa chắc nghe hiểu chúng ta gì đâu. Muội không cần nói nhiều với nó như vậy... nó nghe không hiểu thì cũng vô dụng thôi?
Lý cười cười không nói nhiều lời. Đồng thời đặt cái khay sang một bên, cũng ngồi trên boong thuyền nắm tay cô bé. Tựa hồ muốn thông qua nắm tay, truyền lại những thông điệp yêu thương.
- Cảm ơn! Cám ơn đại tỷ tỷ, đại thúc!
Một âm thanh rất thấp rất nhỏ, vừa vang lên trên boong thuyền ….
Yên tĩnh!
Con Thanh Loan bộ dạng uể oải cũng quay đầu nhìn về phía cô bé. Đằng Thanh Sơn đang chèo và Lý đang nắm tay nó chợt đờ cả người ra.
- Nghe được à! - Đằng Thanh Sơn mừng rỡ.
- Nghe hiểu được chúng tôi à?
Đằng Thanh Sơn cho dù rất bất ngờ, nhưng cũng kinh hỉ. Bắc Hải Đại Lục và Cửu Châu Đại Địa, cách nhau rất xa xôi, nhưng ngôn ngữ lại giống nhau
Một tiếng 'đại tỷ tỷ, đại thúc' của tiểu cô nương phát âm rất rõ ràng, hoàn toàn là ngôn ngữ Cửu Châu Đại Địa. Tuy giọng nói có gì hơi cưng cứng, nhưng vừa nghe thì cũng rất tự nhiên!
Chỉ mỗi tội nó gọi Lý là đại tỷ tỷ, gọi mình là 'đại thúc', làm Đằng Thanh Sơn dở khóc dở cười. Dù sao thì hắn cũng mới mười chín tuổi thôi! Nhưng Đằng Thanh Sơn vẫn cảm thấy rất hưng phấn.
Có thể nói chuyện, sau này sẽ ít đi nhiều phiền toái khi hành tẩu ở Bắc Hải Đại Lục.
- Đây là tin tức tốt. - Đằng Thanh Sơn cười.
- Ừm, nghe được, sau này sẽ dễ dàng hơn.
Lý cũng rất vui vẻ.
- Ngươi biết nói à? - Lý nhìn kinh ngạc nhìn cô bé.
Ngay từ đầu đến giờ, nó luôn không nói chuyện. Nó lúng túng nhìn về phía hai người Đằng Thanh Sơn và Lý.
"Chẳng phải mình chỉ nói cảm ơn thôi sao? Nghe hiểu tiếng nói thì hà tất phải kinh hỉ như vậy? Chẳng lẽ... họ lại không hiểu?" - Nó cảm thấy hết sức hoang mang.
- Dạ - Tiểu cô nương hơi sợ hãi, nói nhẹ giọng.
- Lúc trước sao không nói lời nào? - Lý kinh ngạc.
Tiểu cô nương thấp giọng nói:
- Ta! Ta sợ các ngươi là người của Xuân Thân gia tộc phái tới. Sau khi lên thuyền mới biết hai người các ngươi không phải là người của Xuân Thân gia tộc.