- Hả? Cái thứ gọi là nô lệ mãnh thú không có kình lực đó chứ. Lợi hại như vậy à? - Đằng Thanh Sơn ra vẻ tò mò.
Thấy Đằng Thanh Sơn chủ động đàm luận, Lê công tử mừng thầm.
- Tiên sinh.
Lê công tử cười nói.
- Ngươi không biết chứ, tên nô lệ mãnh thú từ bé lớn lên trong đám thú, không biết nói tiếng người chỉ rống lên như dã thú thôi, hắn cũng như một con dã nhân. Vì hắn mạnh mẽ vô cùng… khí lực của hắn không phải cái thứ tộc nhân Thanh Thạch có khả năng so sánh được.
- Sức mạnh vô cùng? - Đằng Thanh Sơn hỏi tới.
- Trên vạn cân cự thạch mà hắn có thể dùng một tay nâng lên.
Trong mắt Lê công tử xuất hiện vẻ thán phục.
- Có thể tùy tiện xé xác mãnh thú, cũng hung tàn giống như dã thú. Tiên sinh chưa thấy cảnh hắn đáng sợ như thế nào trong Khốn Lung Đổ Đấu đâu, hắn thích nhất là xé xác đối thủ. Sau đó dùng răng cắn xé, trông như một con dã thú hung tàn.
- Để sống, hắn đều ăn tươi nuốt sống, y như dã thú vậy. - Lê công tử cảm thán nói.
Đằng Thanh Sơn nghe thế tự hỏi: 'Căn cứ vào những gì Lê công tử nói, tên gọi là nô lệ mãnh thú đến cả nói chuyện cũng chẳng biết còn ăn tươi nuốt sống, chính là một dã nhân. Có thể kết luận, hắn tuyệt không phải là một cường giả được học hệ thống nội gia quyền, mà là một nhân loại không được dạy dỗ y như dã nhân.'
Đối với loại nửa người nửa thú này, Đằng Thanh Sơn cũng hơi tiếc.
Không nói ngôn ngữ nhân loại, cho dù mạnh vô cùng cũng nhiều nhất chỉ làm đồ chơi cho nhân loại thôi. Chỉ là một tên nô lệ.
- Nhưng, dã nhân này không tu luyện nội kình, sao có thể dùng một tay mà tùy tiện nâng lên vạn cân cự thạch? - Đằng Thanh Sơn cảm thấy nghi ngờ.
Chỉ dùng khí lực thân thể thì ngoài mình ra, Đằng Thanh Sơn còn chưa phát hiện ra có ai có sức hơn vạn cân cả.
Lý đứng bên cạnh tò mò hỏi:
- Nô lệ mãnh thú này còn ở đây không?
Đằng Thanh Sơn cũng nhìn về phía Lê công tử.
Lê công tử cười lắc đầu:
- Đã không còn ở đây nữa. Không dấu các vị, tên nô lệ mãnh thú sớm bị Phương gia của chúng ta mua rồi. Bây giờ nó đang ở Phương Phủ.
- Hả?
Đằng Thanh Sơn sực nhớ.
- Phương Lê, lúc trước chúng ta ở Húc Nhật tửu lâu từng nghe trong Phương Phủ của ngươi truyền đến tiếng thú rống. Tiếng thú rống đó là tiếng gầm của con mãnh thú nô lệ à?
Đằng Thanh Sơn dò hỏi.
Lê công tử nghe xong cười lớn:
- Đúng! Chính là hắn. Nô lệ mãnh thú này không biết tiếng người, đói bụng là gầm lên như vậy. Bây giờ cả Đan Ương Thành, cứ tới bữa sáng, giữa trưa, hoàng hôn đều nghe tiếng thú gầm gừ. Có đôi khi tên nô lệ mãnh thú này còn xổng ra ngoài chạy loạn. Tính tình hoang dã, Phương gia của tại hạ có đôi khi cũng chỉ có thể chạy theo nó.
Đằng Thanh Sơn nghe xong thầm than.
Thuần túy là được người nuôi dưỡng.
- Nô lệ mãnh thú này đã có thể tùy tiện giết chết cao thủ hậu thiên đỉnh phong, như vậy nô lệ mãnh thú rất lợi hại. Sao chợ nô lệ lại bán hắn? - Lý tỏ vẻ nghi hoặc.
Lê công tử mỉm cười:
- Một là tên nô lệ mãnh thú này quá lợi hại, chỉ cần là Khốn Lung Đổ Đấu, nô lệ mãnh thú khẳng định sẽ thắng. Đã thắng rất đều, thì người đánh bạc sẽ đương nhiên đặt tiền cược vào nô lệ mãnh thú. Hơn nữa nếu chúng muốn nô lệ mãnh thú giả vờ, tên nô lệ mãnh thú cũng không hiểu, không có khả năng giả vờ. Do đó chỉ cần Khốn Lung Đổ Đấu, việc đánh bạc nô lệ mãnh thú thắng là chỉ lỗ không lời. Ngươi nói xem chợ nô lệ còn dám dùng nô lệ mãnh thú nữa không?
Lý nghe xong không khỏi cười.
- Thứ hai.
Lê công tử tiếp tục nói.
- Nô lệ mãnh thú dần dần lớn lên khí lực càng lúc càng lớn, hơn nữa quá ngỗ ngược, không có biện pháp chế phục. Chợ nô lệ đều bị nô lệ mãnh thú đánh chết không ít người. Do đó chợ nô lệ quyết định cử hành bán đấu giá, ai trả giá cao là có thể đem tên nô lệ dã thú này ra ngoài.
Chính là bán thanh lý.
Trên Cửu Châu Đại Địa, loại này còn được gọi là 'phát mãi'
- Do đó, Phương gia ngươi tới à. - Đằng Thanh Sơn cười.
Lê công tử bất lực trả lời:
- Đem về chẳng dùng làm gì? Tên nô lệ mãnh thú rất vụng về, không có biện pháp phục tùng. Nếu đặt trên chiến trường nó chẳng phân biệt được địch ta, chỉ thỉnh thoảng mới có thể dùng tới, bình thường chỉ có thể nuôi nó. Đáng tiếc, trên Đoan Mộc Đại Lục cũng chỉ có Thiên Phong gia tộc ở Bắc Hàn Vực mới có người tinh thông thú ngữ
Đằng Thanh Sơn nhìn về phía Lý, nháy nháy mắt.
Lý mặc dù biết thú ngữ nhưng, Đằng Thanh Sơn không có khả năng để Lý cống hiến sức lực cho Phương gia.
- Các vị, sắp tới là Khốn Lung Đổ Đấu thứ hai. Người đấu với người.
Tiếng gầm hưng phấn vang lên. Trên các căn lầu xuất hiện không ít tiếng hoan hô gào rú, tỏ vẻ rất kích động hưng phấn.
Trong những căn lầu Khốn Lung Đổ Đấu, những tiếng vỗ tay rào rào náo nhiệt vô cùng
Đằng Thanh Sơn cùng Lê công tử uống trà, thời gian cứ thế trôi đi. Đảo mắt đã quá một ngày, lúc này đã là hoàng hôn.
- Cộp. Cộp. Cộp.
Một vũ giả mặc áo giáp đi lên lầu hai, cung kính hành lễ với Lê công tử:
- Công tử, hai thớt Xích Phong Chiến và xe ngựa bốn bánh làm bằng Vân Sơn Mộc đã chuẩn bị xong.
- Ừm.
Lê công tử cười gật gật đầu.
- Tiên sinh! Đồ vật đều đã chuẩn bị xong. - Lê công tử cười nói.
- Ừm
Đằng Thanh Sơn cười đứng dậy, Lý cũng vội đứng dậy. Ở bên kia, người chăn ngựa và Tiểu Bình cũng đều tới gần.
- Cảm ơn Phương Lê công tử chiêu đãi. Ta xin đi trước. - Đằng Thanh Sơn nói
Nói rồi Đằng Thanh Sơn xách bao lớn, cùng Lý ly khai khỏi chỗ ngồi, đi xuống thang lầu.
- Tiên sinh.
Lê công tử vội kêu.
Đằng Thanh Sơn dừng lại, quay đầu nhìn Lê công tử.
Lê công tử cười nói:
- Thực lực tiên sinh rất mạnh. Bây giờ thiên hạ đại loạn, Phương gia của ta cũng cần nhân tài khắp nơi. Người như tiên sinh, Phương gia của ta không muốn bỏ qua. Phương Lê thành tâm xin mời tiên sinh gia nhập vào Phương gia, Phương gia của ta nguyện sẽ đem hết sức phụng dưỡng. Xin tiên sinh ân chuẩn.
Nói rồi Lê công tử vái dài, đồng thời khom người xuống.
- Phụng dưỡng?
Trong lầu hai mặc dù không nhiều người, nhưng cũng có vài người. Ai nấy đều kinh ngạc nhìn qua.
- Người kia là ai? Lại làm Đại công tử Phương Phủ phải cung kính hành lễ như thế?
Trước lời mời của công tử, Thanh Sơn lại không động tâm gì.
Rất tùy ý vẫy tay về phía sau, rồi khiêng bao to, cùng Lý đi theo thang lầu xuống dưới. Lão Uông chăn ngựa và Tiểu Bình cũng đi theo sau.
- Công tử.
Sắc mặt mấy người phía sau Lê công tử rất khó coi. Đại công tử của Phương Phủ cúi người mời ở đây, thế mà người này lại cực kỳ cao ngạo không. Đến cả mở miệng nói cũng không thèm, chỉ phất tay rồi bước đi. Đặc biệt là ngay trước công chúng, chung quanh còn có cả đám người đứng nhìn.
Lê công tử khom người vẫn chưa đứng dậy, nhưng sắc mặt lại rất khó coi.
- Phương Lê này đã quị lụy y như những gì trong bộ sách. Thành tâm vạn phần mời hắn, thế mà hắn lại...
Lê công tử cảm thấy mình bị làm nhục.
Hơn nữa Lê công tử còn nhớ rõ, trên lầu hai còn có vài người thấp giọng thảo luận. Nghe tiếng thảo luận rì rầm, sắc mặt Lê công tử càng thêm khó coi.
- Câm miệng lại.
Lê công tử gầm lên một tiếng.
Rồi đứng thẳng người, ánh mắt đảo qua khắp lầu hai, ánh mắt hung ác như dao, làm cho cả căn lầu thoáng cái yên tĩnh.
- Tất cả mọi người cút ngay cho ta... - Lê công tử hét lớn.
Đám quý tộc lầu hai không dám nhiều lời. Cả đám tựa như chó nhà có tang, vội theo thang lầu nhanh chóng rời đi. Chỉ vài giây sau, cả lầu hai đều trở thành vắng tanh. Khi những người này xuống lầu, người ở chợ nô lệ cũng biết Lê công tử đang tức giận.
Lập tức, người ở lầu một cũng đều bỏ đi....
Cả căn lầu thoáng cái biến thành vô cùng an tĩnh.
Lê công tử lạnh mặt, hai tay vịn lan can nhìn xuống thiết lung phía dưới. Trong thiết lung còn có vết máu thịt, mùi máu tràn ngập.
- Hắn dám coi thường ta...
Sắc mặt Lê công tử tái nhợt, ánh mắt hung ác.
Hắn - Lê công tử, công tử Phương Phủ, gia chủ tương lai Phương Phủ, bây giờ hắn đã bắt đầu thay mặt Phương gia đưa ra các loại quyết sách. Còn Phương Phủ chính là chủ nhân của Đan Ương Thành, thậm chí còn cả những khu vực chung quanh Đan Ương Thành. Có thể nói, công tử Phương Phủ là vua một cõi nắm trong tay gần ngàn vạn dân chúng.
Hoàng đế ra lệnh một tiếng. Ai dám cãi lại?
Do đó, bất luận là ở Húc Nhật tửu lâu cho tới chợ nô lệ, không ai dám đắc tội với Lê công tử. Hắn bảo đám quan lại quý tộc cút đi, không ai dám nói thêm một câu.
Nhưng.
Lúc này trên Đoan Mộc Đại Lục các Đại gia tộc tranh bá thiên hạ, cầu hiền như khát nước. Do đó, hắn mới quì lụy mời Đằng Thanh Sơn. Nếu Đằng Thanh Sơn dùng lời nói chuyện, uyển chuyển cự tuyệt, công tử Phương Phủ còn không phẫn nộ đến mức như thế. Nhưng trước công chúng, Đằng Thanh Sơn kiêu căng bỏ đi làm cho công tử Phhương Phủ mất mặt nhiều.
Một hoàng đế khom người xin mời người khác, người này lại đến cả mở miệng nói cũng chẳng làm, cứ thế kiêu ngạo bỏ đi.
Hoàng đế làm sao không giận được?
- Công tử.
Lúc này chỉ có Phương Hoành dám mở miệng.
- Phương Hoành, ngươi nói người nọ là một tên man rợ không biết lễ phép không? Nể mặt hắn như vậy, thế mà không biết xấu hổ...
Ánh mắt công tử Phương Phủ trở nên lạnh lùng.
Phương Hoành thầm than: "Tranh bá với các gia tộc khác, Công tử làm rất tốt. Thêm vài năm nữa là công tử đã có thể kế thừa chức vị gia chủ rồi. Nhưng công tử từ bé đã được gia tộc bồi dưỡng, cao cao tại thượng, chưa bao giờ nếm mùi vị của tầng dưới chót. Cho dù thông tuệ tới đâu, nhưng hắn quá nặng về thể diên, hắn không hiểu, có đôi khi nhẫn vì nghiệp lớn, cần phải vứt bỏ thể diện tôn nghiêm mới làm tốt được."
Cả Đoan Mộc Đại Lục cũng chỉ có hai ba triệu người, do đó có được bao nhiêu Vũ Thánh (tiên thiên cường giả) chứ? Nếu chia đều ra ba mươi sáu chủ thành, quả rất hiếm Vũ Thánh.
'Phương Phủ cũng chỉ có một Vũ Thánh, là thái gia gia của công tử. Công tử căn bản không tiếp xúc với những Vũ Thánh khác, nên không biết quy củ khi mời Vũ Thánh.'
Phương Hoành thầm nghĩ.
'Thượng Quan gia tộc ở Tây Thang Vực là Thượng Quan Du, năm đó đi theo Huyết đao Vũ Thánh ba năm, sau này thành huynh đệ, mới mời được Huyết Đao Vũ Thánh về cho Thượng Quan gia của hắn. Mời một Vũ Thánh, không phải đơn giản như vậy đâu.'
Trên lầu hai trở nên yên tĩnh.
Phương Hoành khom người nói:
- Công tử, nếu hắn là Vũ Thánh, vậy có thể mời hắn gia nhập vào Phương gia chúng ta, cho dù ăn nói khép nép một chút, cũng đáng mà.
- Hừ.
Lê công tử tức giận hừ một tiếng.
Từ bé được nuông chiều, được mọi người chú ý, cho dù có thể miễn cưỡng giả tạo, cho dù quả thật hắn ăn nói khép nép, hắn há có thể làm thật lòng được?
- Nếu hắn là Vũ Thánh thì thôi. Nếu không phải là Vũ Thánh, dám giỡn mặt với ta, ta nhất định xử tử hắn bằng trọng hình, thế mới xả giận trong lòng ta được.