Cửu Đỉnh Ký

Chương 378: Hành Trình Tìm Bảo Bối Trong Vân Mộng Trạch



Đằng Thanh Sơn luôn cảm thấy rất đau lòng vì Đằng Vĩnh Phàm hai chân tàn phế. Hắn từ khi sinh ra tới nay vẫn từng tự thề là phải làm cho cha và tộc nhân mình được sống những ngày tốt nhất. Nhưng cuối cùng Đằng Vĩnh Phàm lại bị tàn phế, đại bá phải chết thảm. Đằng Thanh Sơn biết thiếu đảo chủ Thanh Hồ Đảo Cổ Thế Hữu lúc đó gọi đích danh cha để bắt đi, chắc chắn là vì mình.

Hối hận, áy náy.

Bây giờ biết hiệu quả kỳ diệu của Vân Mộng Bạch Quả, Đằng Thanh Sơn lập tức nóng lòng hẳn lên. Việc cha có thể đứng lên đi lại được là khát vọng trong lòng hắn bấy lâu.

- Thanh Sơn, ngươi giúp ta một tay đi Vân Mộng Trạch tìm Vân Mộng Bạch quả về đây.

Vân Mộng Chiến Thần tiếp tục nói:

- Ha ha, ta biết... ngươi muốn có được bản khắc đá do Thần Phủ Thiên Thần Đại Vũ năm xưa lưu lại. Mục Gia ta có sáu khối, đến lúc đó ta sẽ cho ngươi mượn xem vài năm, như thế nào?

- Tiền bối.

Đằng Thanh Sơn cân nhắc một chút, rồi thành khẩn nói:

- Thanh Sơn có một thỉnh cầu, có lẽ có chút quá phận, nhưng Thanh Sơn vẫn muốn nhờ tiền bối hỗ trợ.

- À, nói đi. Chuyện gì? Chỉ cần ta có thể hỗ trợ, nhất định sẽ giúp.

Vân Mộng Chiến Thần hào sảng đáp.

- Là như thế này.

Đằng Thanh Sơn hít sâu một hơi:

- Lúc còn nhỏ, vãn bối từng gây rắc rối, trêu vào cừu gia, cuối cùng họ làm cha vãn bối tàn phế hai chân, không thể đứng lên được. Vãn bối vẫn luôn luôn cảm thấy có lỗi với cha của mình. Bây giờ biết hiệu quả kỳ diệu của Vân Mộng Bạch Quả, do đó... vãn bối biết, tiền bối cũng muốn Vân Mộng Bạch Quả. Nhưng... vãn bối muốn hỏi tiền bối một chút, có phương pháp song toàn được không? Vãn bối cũng rất muốn làm cho phụ thân có thể đứng lên được.

Cha mình, hán tử hào sảng, hán tử quan tâm đến gia trang mình.

Mặc dù Đằng Vĩnh Phàm không được như Gia Cát Nguyên Hồng hay một vài hào kiệt khác, nhưng đó là cha mình. Cho dù chỉ là một thợ rèn ở nông thôn.

- Thanh Sơn, cha ngươi năm nay bao tuổi rồi?

Vân Mộng Chiến Thần không khỏi nhíu mày hỏi.

Theo Vân Mộng Chiến Thần, Thanh Sơn hẳn là cũng không còn nhỏ, tuổi cha Đằng Thanh Sơn hẳn là rất cao. Một lão đầu mà còn lãng phí cả Vân Mộng Bạch Quả à?

- Cha vãn bối còn có thể sống thêm ít nhất trên trăm năm nữa.

Ánh mắt Thanh Sơn sáng quắc.

Vân Mộng Chiến Thần nhìn Đằng Thanh Sơn, trầm mặc một lát.

Lão biết ý của Đằng Thanh Sơn.

- Ha ha.

Vân Mộng Chiến Thần đột nhiên cười to:

- Lòng hiếu thảo của Thanh Sơn rất đáng khen. Ha ha, cha ngươi có một người con như ngươi, khẳng định là rất cao hứng. Về phần ngươi nói muốn để cha ngươi có thể đứng lên được, cũng không phải không thể. Mặc dù nghe nói Vân Mộng Bạch Quả bình thường cũng chỉ kết một quả.

Mắt Đằng Thanh Sơn rực sáng:

- Tiền bối có biện pháp à?

- Ừm.

Vân Mộng Chiến Thần gật gật đầu:

- Vân Mộng Bạch Quả công hiệu thần kỳ, cho dù nửa thân thể bị chặt đứt, ăn Vân Mộng Bạch Quả vào cũng có thể nhanh chóng mọc ra nửa thân thể. Nói cách khác, thương thế bình thường thì không cần ăn cả Vân Mộng Bạch Quả, chỉ cần một phần là được.

- Có thể như vậy à?

Đằng Thanh Sơn cảm thấy rất vui vẻ:

- Tiền bối, nếu Vân Mộng Bạch Quả bảo quản tốt thì giữ được bao lâu?

Đằng Thanh Sơn lo lắng nhất về đường quá xa và đi rất lâu, giữa đường mà quả cây này thối rữa thì rất nguy.

- Ngươi cứ yên tâm. Chỉ cần Vân Mộng Bạch Quả được đặt trong hộp ngọc phong kín, ngay cả để vài chục tới cả trăm năm năm cũng tuyệt đối không thành vấn đề.

Vân Mộng Chiến Thần tự tin mười phần.

- Đương nhiên phải là hộp ngọc. Còn nữa, để cắt Vân Mộng Bạch Quả cũng chỉ được dùng ngọc để cắt. Dùng đao kiếm bình thường sẽ làm cho Vân Mộng Bạch Quả tổn thương rồi thối rữa.

Đằng Thanh Sơn nhớ kỹ.

- Vốn ta đã tính sau khi có được Vân Mộng Bạch Quả, chữa khỏi cho tiểu gia hỏa Vân Ký, sẽ lưu lại một phần để dành cho gia tộc, phòng khi cần thiết. Thanh Sơn đã nói như vậy... Thôi thì đến lúc đó ta cắt ra trước một miếng để tiểu gia hỏa Vân Ký dùng. Khi song chưởng của Vân Ký chữa khỏi, sẽ không cần phục dụng nữa. Phần còn lại toàn bộ để cho Thanh Sơn.

Vân Mộng Chiến Thần nói.

Đằng Thanh Sơn chần chờ một chút, rồi gật đầu đáp ứng.

Kỳ thật Đằng Thanh Sơn cũng biết nếu để Mục Vân Ký sử dụng trước, ai biết còn được bao nhiêu? Nhưng, Đằng Thanh Sơn cũng không có biện pháp khác.

Dù sao, trước mắt hắn là... Vân Mộng Chiến Thần.

- Được, việc này cứ quyết định như vậy đi.

Vân Mộng Chiến Thần cười vang.

- Thanh Sơn, e rằng ngươi biết rất ít về Vân Mộng Trạch hả?

Đằng Thanh Sơn gật đầu:

- Có thể nói vãn bối chẳng biết tí gì.

- Ha ha, đến cả Vân Mộng Bạch Quả mà ngươi cũng chẳng biết, ta đã ngờ như vậy. Tiểu gia hỏa ngươi lúc trước chỉ chú đầu vào tu luyện thôi!

Vân Mộng Chiến Thần cười hà hà, lấy trong lòng ra một quyển sách đóng kỹ đưa cho Đằng Thanh Sơn.

- Ta đã chuẩn bị rồi. Đây là một số thông tin về Vân Mộng Trạch, đại khái gồm có bản đồ, còn có một vài nghi chép về yêu thú, dã thú, độc trùng, cũng có ghi chép về dược thảo linh quả.

Đằng Thanh Sơn nhận lấy, xem lướt qua.

Hắn thấy có không ít tranh vẽ, giới thiệu về dã thú, cây cỏ.

- Trong đó có giới thiệu về Vân Mộng Bạch Quả.

Vân Mộng Chiến Thần nói ngay.

- Vãn bối thấy rồi.

Đằng Thanh Sơn đã lật tới trang đó.

Để minh hoạ có một bức họa đơn giản vẽ một cái cây thấp bé, cùng với một quả lẻ loi, hình dáng như một đứa bé con. Bên cạnh tranh minh hoạ còn có những miêu tả rất chi tiết.

- À, to bằng nắm đấm? Vỏ cây biến thành màu trắng mới chín?

Đằng Thanh Sơn nhìn một chút, trong lòng cũng hiểu được một vài điều.

- Tiền bối!

Đằng Thanh Sơn nhìn Vân Mộng Chiến Thần.

- Ba ngàn dặm Vân Mộng Trạch mênh mông khôn cùng. Chẳng lẽ vãn bối mò kim đáy bể mà đi tìm Vân Mộng Bạch Quả sao?

- Không phải.

Vân Mộng Chiến Thần cười nói:

- Vân Mộng Bạch Quả chính là một trong số tam đại linh bảo ở Đoan Mộc, nên chắc chắn sẽ sinh trưởng nơi linh khí nồng nặc. Phàm là dị bảo đều có dị thú canh gác. Nguyên nhân là vì linh khí nồng đậm nên sẽ thu hút yêu thú ở gần. Ngươi chỉ cần đi tìm nơi có nhiều yêu thú, xem nơi đó có Vân Mộng Bạch Quả hay không mà thôi.

- Nếu đến cả yêu thú cũng chẳng có, thì Vân Mộng Bạch Quả không thể có ở đó.

Vân Mộng Chiến Thần khẳng định.

Đằng Thanh Sơn phì cười:

- Biện pháp này thật ra rất đơn giản.

Dù Vân Mộng Trạch có lớn tới mấy, số lượng yêu thú cũng không thể quá nhiều. Vân Mộng Chiến Thần không thể phi hành, khó lòng tìm được những chỗ đó. Nhưng Đằng Thanh Sơn ở trên lưng Cuồng Phong Ưng, từ trên trời nhìn xuống sẽ tìm được nhanh chóng thôi.

- Nhưng ngươi cẩn thận một chút. Vân Mộng Bạch Quả có thể sinh trưởng ở đầm sâu, có thể sinh trưởng trong bụi cỏ, có thể sinh trưởng ở giữa tảng đá. Tóm lại, đâu cũng có thể sinh trưởng. Có đôi khi ở giữa đầm, ngươi nên chú ý. Nói không chừng đầm sâu đều có yêu thú, cũng có thể có Vân Mộng Bạch Quả.

Vân Mộng Chiến Thần nhắc nhở.

Vừa nghe, Đằng Thanh Sơn cũng hiểu việc tìm khó khăn như thế nào.

- Còn một điểm nữa. Vân Mộng Bạch Quả là thiên địa kỳ trân, tuyệt không phải thời khắc nào trong Vân Mộng Trạch cũng có Vân Mộng Bạch Quả. Nói không chừng, hiện giờ không hề có quả.

Vân Mộng Chiến Thần cười ha ha, nói tiếp:

- Thanh Sơn ngươi cứ việc tìm thật cẩn thận. Như vậy đi, chúng ta ước định kỳ hạn ba tháng. Nếu ba tháng mà chưa tìm được Vân Mộng Bạch Quả, thì bỏ qua.

Đằng Thanh Sơn nhướng mày, Vân Mộng Chiến Thần nói rất đúng. Nếu hiện thời Vân Mộng Trạch căn bản không có Vân Mộng Bạch Quả, thì dù có tìm đỏ mắt cũng chỉ lãng phí thời gian.

- Được, kỳ hạn ba tháng!

Đằng Thanh Sơn đã quyết tâm, bất kể như thế nào hắn cũng phải tìm thật kỹ.

- Thanh Sơn, hôm nay ngươi nghỉ ngơi một ngày, sáng mai xuất phát.

Vân Mộng Chiến Thần đứng dậy nói.

Đằng Thanh Sơn cũng đứng lên:

- Tiền bối, việc này không nên chậm trễ, bây giờ vãn bối phải đi Vân Mộng Trạch ngay.

Giữa trưa cùng ngày, Đằng Thanh Sơn đã ngồi trên lưng Cuồng Phong Ưng, bay khỏi Vân Mộng Cổ Thành, tiến vào Vân Mộng Trạch mênh mông.

Vân Mộng Trạch liên miên ba ngàn dặm, phần lớn là ao đầm, thỉnh thoảng cũng có vài cái gò. Vân Mộng Trạch cũng rất quỷ dị, bề ngoài đầm thường xuyên có sương mù bốc lên. Theo lý thuyết, với nhiệt độ ở Tây Thang Vực, Vân Mộng Trạch hẳn là phải đóng băng hơn phân nửa. Nhưng trên thực tế thì ngoại trừ vài khu vực cực nhỏ bị đóng băng, những nơi khác của Vân Mộng Trạch đều bốn mùa không hề đóng băng.

Có nơi, nhiệt độ nước còn hơi nóng.

Đấy chính là nguyên nhân sinh ra sương mù.

Từ khi bước vào Vân Mộng Trạch, Đằng Thanh Sơn đã phát hiện chỗ gian nguy của Vân Mộng Trạch. Bởi vì rất nhiều đầm với chiều sâu không đồng nhất, nên người mạo hiểm tiến vào Vân Mộng Trạch căn bản không thể dùng thuyền. Nếu đi bộ thì càng nguy hiểm hơn. Rất nhiều khu vực đầm lầy, không biết chừng một khi bị lọt vào đó là bị lún chìm mất hút ngay. Đáng sợ nhất chính là dưới ao đầm xuất hiện một vài độc trùng thủy thú.

Tiến vào Vân Mộng Trạch, Cuồng Phong Ưng không thể bay ngày đêm liên tục, nó cũng phải nghỉ ngơi. Một ngày bình thường nó bay sáu bảy canh giờ thôi. Có vài khu vực, Đằng Thanh Sơn phải đi bộ thăm dò.

Có khi…

Đằng Thanh Sơn lướt trên ao đầm. Với năng lực của hắn, không có khả năng bị chìm, nhưng khi Đằng Thanh Sơn lướt tới, lại bị một vài độc xà quấn vào cổ chân, muốn kéo xuống nước.

Cũng có khi...

Ban đêm khoanh chân tĩnh tu thì lọt vào một đám nhện, hình như độc thú, phun đầy dịch độc, muốn độc chết Đằng Thanh Sơn, rồi ăn tươi hắn.

Đương nhiên gặp phải những tình huống như vậy thì kết quả không cần nhiều lời. Đám độc trùng thủy thú dám trêu vào Đằng Thanh Sơn thật sự là chê mình sống lâu.

****

Tiến vào Vân Mộng Trạch đã trên mười ngày.

Vù...- Vù...

Cuồng Phong Ưng vỗ cánh, bay lượn trên trời cao mấy trăm trượng. Ở trên lưng Cuồng Phong Ưng, hai mắt Đằng Thanh Sơn nhìn lướt xuống phía dưới. Hắn không bỏ sót bất kỳ tình huống đặc biệt gì. Một vài con chim, độc xà ăn thịt người... rải rác khắp nơi, những con độc thủy thú kỳ lạ, đều không qua khỏi mắt Đằng Thanh Sơn.

Lúc trước Vân Mộng Chiến Thần cho Đằng Thanh Sơn quyển sách có giới thiệu rất chi tiết những thú vật trong đầm.

Thủy thú bình thường thì Đằng Thanh Sơn cũng sẽ không quản.

Một khi phát hiện quái thú kỳ lạ, hoặc là yêu thú, chắc chắn Đằng Thanh Sơn sẽ bay xuống thấp dò xét.

"Mười tám ngày rồi!" Đằng Thanh Sơn cảm thán, "chẳng có tung tích gì về Vân Mộng Bạch Quả. Ta lại phát hiện được hơn ba mươi yêu thú."

Mười tám ngày, Đằng Thanh Sơn từng giết ba con yêu thú, đánh bị thương ba mươi con khác, tìm được không ít linh dược linh quả. Kỳ thật Đằng Thanh Sơn cũng không muốn giết đám yêu thú này. Đáng tiếc, rất nhiều con không biết thực lực Đằng Thanh Sơn, hậu quả đương nhiên phải bi thảm rồi.

Bọc vải trên lưng Đằng Thanh Sơn lúc này ngoại trừ hộp ngọc còn trống rỗng, còn thì đầy nhóc những linh dược linh quả mà hắn thuận tay lượm lấy.

"Hả?" Đằng Thanh Sơn nhìn về phía trước.

- Dát... dát...

Một loài chim tựa như những con quạ đen, một đàn trên vạn con, dày đặc trải đầy khắp vùng trời trước mắt, trong nháy mắt đã che kín cả bầu trời. Chỉ một lát sau, đám chim đã vụt tới trước mặt Đằng Thanh Sơn, như hải dương đầy chim mênh mông, bao phủ Đằng Thanh Sơn.

- Việc lạ?

Đằng Thanh Sơn nhướng mày.

Cuồng Phong Ưng chính là yêu thú loài chim tiên thiên, loài chim bình thường khi tiếp cận đều lập tức bay vòng tránh đi.