Cửu Đỉnh Ký

Chương 398: Nhất phu đương quan (một người chặn lối)



Dịch: suthat

"Đổng gia, là Đổng gia của Đổng Triết Tử à?" Đằng Thanh Sơn nhướng mày hỏi.

"Thưa tiên sinh đúng vậy, người ngàn vạn lần đừng xem nhẹ Đổng gia, Đổng gia này trong số đông đảo gia tộc ở Đông Hoa Vực chúng ta hoàn toàn có thể xếp trong ba vị trí đầu." Phó Đao trịnh trọng nói. Đằng Thanh Sơn gật đầu.

"Lần này thực sự đưa quân đội tới có mấy đại gia tộc?" Bất kể thế nào, việc này liên quan tới khoáng thạch Hỏa Lưu Thiết, mà Đằng Thanh Sơn lại cũng vô cùng mong có được Hỏa Lưu Thiết. Chỉ cần có đủ Hỏa Lưu Thiết, tương lai tại Cửu Châu mình hoàn toàn có thể kiến tạo một đội quân tinh anh và hùng mạnh, so với Kim Lân Vệ của Thanh Hồ Đảo càng lợi hại hơn!

Chỉ có nhờ vào chỗ "Hỏa Lưu Thiết" bất phàm này, về phương diện quân đội bản thân hắn mới có thể khiến Quy Nguyên Tông hoàn toàn vượt qua Thanh Hồ Đảo!

"Tiên sinh, hiện tại điều quân đội muốn chiếm được mạch khoáng Hỏa Lưu Thiết, kể cả Phó gia tại hạ thì tổng cộng có bảy đại gia tộc. Gồm có Đạm Đài gia, Ngô gia, Nghiêm Gia, Đổng gia, Hạ Hầu gia, Đoàn gia và Phó gia." Phó Đao một hơi liệt kê ra.

Trong số bảy nhà, Đằng Thanh Sơn chỉ biết có năm nhà.

"Hạ Hầu gia và Đoàn gia?" Đằng Thanh Sơn có chút mơ hồ. Phó Đao giải thích:

"Hạ Hầu gia là một đại gia tộc nơi phương bắc Đông Hoa Vực, còn Đoàn gia cũng là đại gia tộc có lịch sử lâu đời, thực lực không thể xem nhẹ."

"Phó Đao! Luận về quân đội, Phó gia của ông so với sáu nhà khác đều kém hơn, nếu như cứ gắng gượng lộ diện chính là tìm chết." Đằng Thanh Sơn nói. Thực lực của chính mình hắn hiểu rất rõ, dù rằng mười vạn đại quân bao vây mình để mình giết, cũng phải mất hơn nửa ngày mới có thể giết hết. Binh sĩ biết mình lợi hại, tránh mình thì mình cũng đành chịu!

Hơn nữa hai bên giao chiến, một mình Đằng Thanh Sơn trong nửa canh giờ có thể giết được bao nhiêu người? Dù rằng giết một nghìn người, đối với kết quả chiến đấu hai bên cũng không ảnh hưởng.

"Điều này tại hạ hiểu." Phó Đao thừa nhận.

"Nhà ta tạm thời không gia nhập mà đứng một bên xem chừng, có tiên sinh ở đây những gia tộc đó sợ rằng không nguyện ý chọc vào Phó gia, hơn nữa Phó gia quân đội ít, chúng cũng sẽ không quá để ý tới chúng ta."

"Hừ! Trước hết cứ ở yên quan sát động tĩnh."

Thực ra Đằng Thanh Sơn rất bình tĩnh.

Hắn biết mình có trong tay cái gì, nếu chính thức ra mặt nhổ lên một gốc đại thụ dài mấy chục trượng, tùy tiện quét ngang, ai có thể ngăn? Bất quá Đằng Thanh Sơn nhìn thấy Thiết Kiếm Võ Thánh thì đã minh bạch, phía sau vụ mạch khoáng này có cái bóng của 'Chiến thần'! Vì vậy, không nên quá ngông cuồng.

Không thể để cho người khác biết mình có thể chiến đấu lâu dài. Dù sao Võ Thánh tiên thiên kim đan bình thường đối mặt đại quân hơn vạn người cũng muốn né tránh, nói cho cùng một khi chân nguyên tiêu hao hết, cường giả tiên thiên cũng chỉ còn là một thường nhân.

...

Sức hấp dẫn của mạch khoáng Hỏa Lưu Thiết quá lớn, trận chiến của Đằng Thanh Sơn và Thiết Kiếm Võ Thánh căn bản chỉ là món khai vị trước cuộc chiến lúc này mà thôi. Nghiêm gia, Đạm Đài gia, Hạ Hầu gia sáu đại gia tộc này, mỗi một gia tộc thực tế đều đưa tới quân đội hơn năm vạn quân. Chỉ có Phó gia là yếu nhất, nhân thủ chỉ có gần hai vạn.

Thời buổi vô cùng hỗn loạn, bảy đại gia tộc này cho dù tới tranh đoạt mạch khoáng, cũng phải lưu lại không ít quân đội trấn thủ sào huyệt, cho nên mới khiến quân đội tụ tập dưới chân Ngưu Đầu Sơn chỉ chừng bốn mươi mấy vạn mà thôi.

Bốn mấy vạn?

Người chỉ cần hơn một vạn, nhìn trông như đã là núi người biển người rồi, quân đội bốn mươi mấy vạn đích thực là trùng trùng điệp điệp vô biên vô hạn, giống như một biển người vậy.

...

Một nơi dưới chân núi Ngưu Đầu Sơn, hai vạn đại quân Phó gia xếp hàng san sát nối tiếp nhau, Đằng Thanh Sơn nhìn về phía nam, một đội quân đáng sợ trùng trùng điệp điệp hầu như nhìn không thấy cuối, trên cờ xí đang bay phất phới có một chữ 'Ngô' thật to.

"Thực đúng là biển người a." Đằng Thanh Sơn nhìn đội quân đông đúc đó.

"Quân đội Ngô gia lần này đưa tới nghe nói đông tới tám vạn."

Phó Đao nhìn quân đội Ngô gia ở phía xa đang trùng trùng điệp điệp đi, căn bản không để ý tới bên này, y cảm khái nói:

"Tám vạn, nếu như Phó gia có thể có nhiều quân đội như vậy." Bất kể thế nào, thời gian quật khởi của Phó gia quá ngắn.

Đúng lúc này.

Phía Tây bắc một đạo quân trùng trùng điệp điệp cũng hướng phía này tiến lại, trên ngọn quân kỳ cao có hai chữ 'Hạ Hầu' thật lớn.

"Là gia tộc Hạ Hầu." Phó Đao nhướng mày, "Bọn họ sao lại tới đây nhỉ?"

Hạ Hầu gia tộc này cũng trùng trùng điệp điệp, nhân mã đông đảo.

"Hạ Hầu gia, đây là chỗ Phó gia ta đóng quân, xin mời thối lui." Phó Đao cao giọng nói, thanh âm cuồn cuộn truyền về phía nhà Hạ Hầu, vang vọng nơi chân trời.

"Phó gia, đây là nơi Hạ Hầu gia chọn làm chỗ đi qua khi tiến nhập Ngưu Đầu Sơn, nhanh chóng tránh ra." cũng một âm thanh hùng hồn vang lên.

Đằng Thanh Sơn nhướng mày, tay vung lên.

Vù!

Một tảng đã trên mặt đất đã vào tay Đằng Thanh Sơn, khả năng cách không thủ vật đơn giản này, chính là sau khi đạt tới tiên thiên kim đan, 'Thần' đủ để khống chế lực cản của không gian, hoàn toàn có thể khống chế không khí, chụp lên một số vật không quá nặng. Nói cho cùng, đến cả trở lực của một kiếm toàn lực cũng có thể tiêu trừ, năng lực khống chế của 'Thần' đối với không khí nghĩ cũng có thể biết được.

"Đằng đại ca?" Lý Quân từ phía sau đi tới kinh ngạc nhìn Đằng Thanh Sơn.

Đằng Thanh Sơn vung cánh tay, tảng đá cứng rắn đó trong nháy mắt được ném đi!

Vù!

Tốc độ thật đáng sợ, khiến tảng đá ma sát với không khí thậm chí còn sinh ra ngọn lửa, tảng đá bốc lửa giống như một ngôi sao băng, trong nháy mắt xuyên qua cự ly hai trăm trượng, sau đó đập lên cán cây quân kỳ cao lớn đó, "Bùng" một tiếng, cán cờ vỡ ra.

Tảng đã bị vỡ vụn bắn tung ra, khiến đám quân sĩ mười mấy tên ở quanh gào thét.

"Cút ngay, bằng không sẽ lấy mạng các ngươi!"

Thanh âm Đằng Thanh Sơn như tiếng sấm cuồn cuộn, dọa cho không ít kẻ tái mặt.

Quân kỳ của quân đội là vô cùng trọng yếu, bởi vì hơn mười vạn đại quân chém giết... có thể nói là thiên hôn địa ám, binh sĩ chém giết nơi chiến trường trong lỗ tai chỉ có thể nghe thấy âm thanh hò hét chém giết rung trời. Chỉ huy quân đội, cho dù là cường giả nội kình, thanh âm vang vọng trời đất, nhưng binh sĩ ở trên chiến trường cũng nghe không thấy, lúc này điều khiển binh sĩ tiến lên hay lui lại phải nhờ vào quân kỳ!

Quân kỳ là linh hồn của một đội quân, một khi quân kỳ rớt xuống đám lính giống như người mù, không biết nên lui hay tiến.

Võ Thánh, tác dụng trên thực tế ở nơi thiên quân vạn mã chính là "Đoạt cờ chém tướng!"

Dưới sự uy hiếp của Đằng Thanh Sơn, quân đội Hạ Hầu gia tộc không ngờ ngoan ngoãn thối lui, thay đổi phương hướng tiến quân.

...

Trong đạo quân trùng trùng điệp điệp của Hạ Hầu gia tộc, gia chủ 'Hạ Hầu An' cùng các thành viên hạch tâm đang cưỡi chiến đà đi cùng nhau.

"Gia chủ, xem ra họ Đằng này đối với mạch khoáng Hỏa Lưu Thiết cũng là có dã tâm."

Một lão giả gầy gò trầm giọng nói.

"Hừ! Chúng ta chỉ vừa tới gần hắn đã xuất thủ, xem ra họ Đằng này cũng tâm ngoan thủ lạt." Hạ Hầu An mỉm cười,

"Bất quá chúng ta tra xét vậy là đã có đáp án, trước đây còn tưởng rằng Đằng tiên sinh chỉ là xen lẫn trong quân đội Phó gia, thỉnh thoảng xuất thủ mà thôi. Nhưng hiện tại xem ra Đằng tiên sinh đối với việc này rất là coi trọng."

Hạ Hầu gia cùng Nghiêm Gia, nhờ có Thiên Phong gia tộc ngầm kết minh với nhau.

Thế nhưng bọn họ nhất định phải làm cho rõ ý tứ của Đằng Thanh Sơn.

Một siêu cấp cường giả độc hành, theo lý mà nói đối với mạch khoáng Hỏa Lưu Thiết sẽ không quan tâm. Nếu như không quan tâm... thế thì lần này, Đằng Thanh Sơn hẳn là cũng chỉ xen lẫn trong quân đội chứ không xuất lực. Nếu như là vậy Nghiêm Gia và Hạ Hầu gia không cần quá lo lắng.

Thế nhưng.

Hiện tại kiểm nghiệm cho thấy, Đằng Thanh Sơn thực tế rất trọng thị việc này.

"Lần này có chút phiền phức rồi."

"Có điều, hắn bang trợ Phó gia. Hừ! Phó gia chỉ vẻn vẹn hai vạn quân đội, có lẽ hắn vọng tưởng giúp bằng vào hai vạn quân đội đó, đoạt được mạch khoáng từ trong hơn bốn mươi vạn đại quân của sáu đại gia tộc? Quả thực là nằm mơ." Hạ Hầu An chẳng mảy may gấp gáp.

"Hừ?"

Đằng Thanh Sơn nhìn vào trong rừng núi Ngưu Đầu Sơn phía xa xa, lúc này, mơ hồ nghe thấy âm thanh hò hét chém giết trong rừng núi, âm thanh người la ngựa hí, thậm chí còn vang vọng giữa trời đất.

"Ở trong bắt đầu giết chóc rồi." Phó Đao khẽ cười.

"Ở bên ngoài quân đội các đại gia tộc, từ xa đã có thể thấy đội quân của phe khác, hoàn toàn có thể cẩn thận cảnh giác chú ý... Hơn nữa, các đại gia tộc đều luôn cảnh giác lẫn nhau. Hiện tại đã tiến vào trong núi, đặc biệt là càng tới gần mạch khoáng Hỏa Lưu Thiết, lại càng có khả năng phát sinh chém giết."

"Một khi có hai gia tộc chém giết lẫn, cuộc chiến lớn cũng sẽ bắt đầu." Phó Đao nhìn hướng núi rừng nơi xa.

"Phó Đao, Tiểu Quân." Đằng Thanh Sơn gọi.

"Đằng đại ca." Lý Quân đi tới.

"Tiểu Quân, muội đừng chạy loạn, phải ở cạnh Thanh Loan. Khi có nguy hiểm, cưỡi Thanh Loan tránh đi." Đằng Thanh Sơn nhắc nhở,

"Hôm nay quân đội các gia tộc đều đã dần dần tiến vào núi, để cho bọn họ tranh giành như thế huynh cũng không yên tâm, để huynh vào xem xem."

"Vâng! Đằng đại ca, huynh cũng cẩn thận một chút." cái mũi Lý Quân hít hít, bỗng nhiên nàng nhìn về hướng núi rừng, nàng cũng đã ngửi thấy mùi máu tanh.

Viu!

Đằng Thanh Sơn nhanh chóng bước đi hai bước, đã ra ngoài cự ly mấy chục trượng, thân ảnh tiếp đó lóe lên, liền hoàn toàn biến mất ở sâu trong núi rừng.

...

Hoàng hôn.

Quân đội của Ngô gia đang ở trong núi rừng rậm rạp của Ngưu Đầu Sơn, lúc này đã dừng lại giữa rừng.

"A, chân ta."

"Tiểu hầu tử, tiểu hầu tử."

Trong đội quân tràn ngập tiếng rên rỉ, khóc lóc thống khổ, mà gia chủ Ngô gia Ngô Bạch Vĩ và Nữ Võ Thánh Giang Nhạn sắc mặt đều trông không tốt lắm.

"Khốn nạn, không nghĩ tới tên tiểu nhân Nghiêm Bạch Thú này cùng Hạ Hầu An lại liên thủ." Ngô Bạch Vĩ sắc mặt khó coi,

"Nếu như không phải Hạ Hầu An tại thời điểm mấu chốt từ phía sau đánh lén, làm đại quân của ta hoảng loạn lúng túng, đầu đuôi không thể chiếu cố thì làm sao có thể đại bại thế này! Có điều, Hạ Hầu An và Nghiêm Bạch Thú trước giờ vẫn quan hệ không tốt, sao có thể liên thủ?"

Một trường đại chiến kéo dài liên tục suốt hai canh giờ khiến Ngô gia tổn thất thảm trọng.

Ngô gia ngay từ đầu tiến quân với tốc độ rất nhanh, bọn họ muốn trước hết đến hợp cốc, đến lúc đó chiếm lĩnh hai đỉnh núi cao hai bên hợp cốc, ở cao nhìn xuống chiếm lĩnh địa thế có lợi, hoàn toàn có thể độc chiếm mạch khoáng Hỏa Lưu Thiết này.

Đáng tiếc, bị Hạ Hầu gia tộc và Nghiêm gia công kích hai đầu! Không thể không triệt thoái.

"Ha ha… Thực là thống khoái." Nghiêm Bạch Thú cười lớn đi tới, bên cạnh hắn là Thiết Kiếm Võ Thánh, xung quanh là vô số quân sĩ.

"Nhớ lại cái bộ mặt xấu xí sưng sỉa đó của Ngô Bạch Vĩ, ta lại thấy cao hứng. Ha ha… Hách Liên huynh, phía trước chính là hợp cốc Hỏa Lưu Thiết rồi." Nghiêm Bạch Thú cười nói, lúc này Nghiêm Gia bọn hắn ở bên trái, còn Hạ Hầu gia ở bên phải, hai bên hợp lại, còn thêm vào một nghìn tinh anh do Thiên Phong gia tộc phái tới, hơn nữa tốc độ chạy tới của bọn họ có vẻ là nhanh nhất.

Một khi chiếm lĩnh hợp cốc, chiếm cứ địa lợi hoàn toàn có tự tin thủ giữ.

"Gia chủ, Gia chủ." Phía trước truyền tới âm thanh kinh hãi.

"Làm sao thế?" Nghiêm Bạch Thú nhìn tên lính đang chạy tới.

"Gia chủ, ở trên núi của hợp cốc Hỏa Lưu Thiết, có một người ngồi tại đó." tên lính vội nói.

"Ai?" Nghiêm Bạch Thú cau mày, cảm thấy không ổn.

"Là Vũ Thánh Tối cường Đằng Thanh Sơn." tên lính trả lời.

Thiết Kiếm Võ Thánh ở cạnh sắc mặt đại biến.