Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn sang Lý Quân bên cạnh, rồi đưa tay nhận xấp giấy:
- Tông thúc, người đi trước đi. Chúng ta từ từ xem tin tình báo này.
Đằng Thanh Sơn và Lý Quân đều rất xem trọng chuyện về con gái Hồng Lâm.
Hai ngày sau, ở Hình Ý Môn Đại Duyên Sơn, trong Đông Hoa Uyển.
- Cha!
- Mẹ!
Hồng Lâm ăn mặc rất đẹp, chạy như bay trong viện trạch từ xa đã cao giọng gọi, vẻ mặt hưng phấn. Mặc dù mặt đất ngập tuyết, nhưng Hồng Lâm vẫn lướt nhanh như bay, xông thẳng vào giữa đình viện.
- Lâm Lâm, ngươi chỉ biết cha mẹ ngươi. Chẳng gọi lấy một tiếng ông nội.
Đằng Vĩnh Phàm tóc đã không ít sợi bạc, tinh thần rất mạnh mẽ, cười nói. Viên Lan bên cạnh, cũng nhìn cháu gái mình vẻ cưng chiều:
- Lâm Lâm, phải hơn một tháng rồi không gặp ngươi. Ừm, có vẻ cao hơn một chút rồi. Không biết tiểu tử nào có phúc cưới được Lâm Lâm nhà chúng ta.
- Ông nội, bà nội.
Hồng Lâm lập tức gọi hai tiếng rất ngọt.
Hai vợ chồng Đằng Vĩnh Phàm, Viên Lan vẻ mặt tươi cười, vội gật đầu lia lịa.
- Cha!
Đằng Thanh Sơn cười nói:
- Bây giờ Lâm Lâm đã có ý trung nhân rồi.
- Hả? Ai?
Đằng Vĩnh Phàm và Viên Lan đều giật mình, vội kinh hỉ nhìn về phía Hồng Lâm.
Hồng Lâm sờ sờ mũi, liếc nhìn Đằng Thanh Sơn:
- Cha, là đệ đệ nói cho cha à?
- Ta biết, tiểu tử may mắn đó tên là Phàn An Nhiên. Lâm Lâm, ta nói đúng không?
Đằng Thanh Sơn mỉm cười.
Lý Quân đứng bên cạnh cười nói:
- Nhưng ta nghe nói, con gái ta ban ngày ban mặt cùng nắm tay Phàn An Nhiên ngồi thuyền bơi hồ nữa.
Hồng Lâm mắc cở mặt đỏ bừng lên.
- Nắm tay à?
Đằng Vĩnh Phàm chấn động.
Trên Cửu Châu Đại Địa, khoảng cách giữa nam nữ phải giữ gìn. Không được dắt tay nhau. Cho dù lúc trước, khi còn ở Quy Nguyên Tông, Đằng Thanh Sơn và Gia Cát Thanh cũng chưa bao giờ nắm tay nhau, chứ đừng nói giữa ban ngày ban mặt mà nắm tay.
Việc này có ý nghĩa không bình thường chút nào.
- Phàn An Nhiên này ở đâu ra thế?
Đằng Vĩnh Phàm không kìm được hỏi.
- An Nhiên là đệ tử Quy Nguyên Tông, bây giờ là một đô thống Hắc Giáp quân.
Hồng Lâm thú thực.
Đằng Thanh Sơn và Lý Quân nhìn nhau, đều cảm thấy không ổn.
Xưng hô là An Nhiên rồi à?
Cách xưng hô này quá thân mật.
- Lâm Lâm!
Đằng Thanh Sơn cười nói:
- Ta và mẹ ngươi, còn cả ông nội bà nội ngươi, đều muốn gặp tiểu tử tên là Phàn An Nhiên này. Khi nào thì ngươi đưa hắn tới nhà đây.
- Đưa về nhà à?
Hồng Lâm nháy nháy mắt.
- Ừm, hai ngày nữa là tới Tết rồi. Đợi đến sau Tết, ngươi đưa Phàn An Nhiên tới nhà để ta và mẹ ngươi nhìn xem.
Đằng Thanh Sơn cười nói:
- Nếu Phàn An Nhiên muốn kết hôn với khuê nữ của ta thật, cũng phải qua cửa của ta chứ. Nếu không ta sẽ không đồng ý đâu. Ta nuôi con gái đã trên hai mươi năm rồi.
Hồng Lâm cười hì hì.
Nàng hiểu rõ tính tình cha mình. Hắn không quan tâm tới giàu nghèo, chỉ quan tâm tới đối phương làm người như thế nào thôi.
- Dạ, dạ được!
Hồng Lâm gật gật đầu:
- Ăn tết xong, con sẽ dẫn hắn tới gặp cha mẹ. Cha mẹ, các người dạy dỗ hắn nhé.
Ban đêm, Đằng Thanh Sơn và Lý Quân đều đã lên giường.
- Thanh Sơn, dựa theo tin tình báo lúc trước, tiểu tử Phàn An Nhiên này có thân phận tốt. Nhưng cha hắn có thân phận không xác định lắm.
- Ừm. Cha hắn mười lăm năm trước mới đến Vĩnh Yên quận. Trước đó, theo điều tra thì hắn xuất thân mã tặc. Những việc khác không tra được.
Cửu Châu Đại Địa này quá loạn, cho dù là lưới tình báo của Hình Ý Môn cũng khó mà tra ra được việc xảy ra mười lăm năm trước xem một bang phái mã tặc có tồn tại hay không.
- Cha hắn xuất thân không trong sạch thì thôi. Trước hết xem tiểu tử An Nhiên này rốt cuộc là người như thế nào.
Đằng Thanh Sơn nói:
- Nếu Phàn An Nhiên, qua khảo nghiệm của chúng ta thấy rất khá thật, cũng có thể để hắn sống với Lâm Lâm cũng tốt. Hơn nữa Lâm Lâm cũng đến tuổi dựng vợ gả chồng rồi.
- Ừm, vào tuổi nó, muội sớm đã thành thân với chàng rồi.
Hiển nhiên hai vợ chồng Đằng Thanh Sơn rất coi trọng chuyện của con gái.
Chẳng mấy chốc đã qua Tết. Hồng Lâm cũng ly khai Hình Ý Môn, tới Vĩnh Yên quận.
Vĩnh Yên quận, lầu hai một trà lâu, trên một bàn gần cửa sổ, một thanh niên tướng mạo bình thường, ánh mắt rất sáng, đang cùng Hồng Lâm ngồi đối diện. Đây là thời gian rất ít khách nhân tới uống trà, cả lầu hai chỉ có dăm ba người khách thưa thớt.
- Cái gì?
Thanh niên chấn động.
- Tới nhà muội à?
- Ừm, cha mẹ muội muốn gặp huynh.
Hồng Lâm gật đầu đáp.
Thanh niên này giật mình, chớp mắt mấy cái:
- Cha … muội bảo ta đi gặp ngài à?
Thanh niên này cảm thấy nhịp thở của mình nhanh hơn. Hồng Lâm không khỏi phá ra cười to. Nàng biết Phàn An Nhiên rất kính ngưỡng Đằng Thanh Sơn. Kỳ thật trên Cửu Châu Đại Địa, tuyệt đại đa số thanh niên đều đã và đang nghe truyền thuyết về Đằng Thanh Sơn.
- Yên tâm đi, An Nhiên, cha muội sẽ không ăn thịt huynh đâu.
Hồng Lâm che miệng cười.
- Phù.
Phàn An Nhiên thở phào một hơi
- Lâm Lâm, cha muội… đi gặp cha muội…việc này … việc này. Mặc dù biết cha muội là Đằng Thanh Sơn tiền bối, nhưng … nhưng chưa từng gặp ngài bao giờ, nên cũng không có cảm giác gì. Nhưng, vừa nghĩ tới việc phải gặp mặt, huynh cảm thấy hơi khẩn trương. Còn hồi hộp hơn lúc tuyển bách phu trưởng ở Quy Nguyên Tông lúc trước.
- Trông hình dáng huynh vô dụng kìa. Trước mặt cha muội, huynh phải có khí khái nam nhi. Cha muội xem thường người nào mềm yếu.
Hồng Lâm cố ý nói.
Phàn An Nhiên gật gật đầu:
- Yên tâm đi, trước mặt cha muội, huynh tuyệt đối sẽ không để muội mất mặt đâu.
- Hừ, huynh nên nhớ, nếu lần này không qua được cửa của cha muội, huynh đừng mơ tưởng cưới muội.
Hồng Lâm nói thẳng.
- A...!
Phàn An Nhiên tỏ vẻ khổ sở.
Hồng Lâm thấy thế, không khỏi cười phá lên.
Đôi tiểu tình nhân liếc mắt đưa tình bên nhau, những người uống trà khác nhíu mày nhìn nhìn, rồi ly khai rất nhanh. Cả lầu hai chỉ còn lại có hai người Hồng Lâm, Phàn An Nhiên.
- Chuẩn bị một chút, ngày mốt chúng ta sẽ xuất phát.
Hồng Lâm đưa ra quyết định.
- Được.
Phàn An Nhiên gật đầu.
- Đi gặp cha muội, huynh cũng phải chuẩn bị gì đó. Đi. Chúng ta đi, xem thử có thể mua được chút gì không.
Hồng Lâm đứng dậy.
Đôi tình nhân chuẩn bị chút lễ vật, ngày hai mươi mốt tháng giêng cùng nhau tới Hình Ý Môn Đại Duyên Sơn.
Trong phòng khách.
Đằng Thanh Sơn, Lý Quân, Hồng Lâm, cùng với Phàn An Nhiên mang theo không ít lễ vật, đang ngồi ăn cơm trưa cùng nhau.
- An Nhiên!
Đằng Thanh Sơn cười nhìn chàng thanh niên:
- Chỉ ăn cơm trắng thôi à? Không cần ta giúp ngươi gắp đồ ăn đó chứ.
Mặt Phàn An Nhiên ửng đỏ, trán, chóp mũi đều đổ mồ hôi. Hiển nhiên hắn rất hồi hộp vì ngồi cùng bàn với Đằng Thanh Sơn.
- Không cần, không cần.
Phàn An Nhiên vội tự mình gắp đồ ăn.
- Cha.
Hồng Lâm tức giận trừng mắt nhìn Đằng Thanh Sơn
- An Nhiên lần đầu tiên tới đây, hơi hồi hộp thôi.
Đằng Thanh Sơn cười, quay sang nhìn Lý Quân ngồi cạnh.
Tiếp xúc bước đầu, hai vợ chồng cũng khá hài lòng về chàng thanh niên có tên là Phàn An Nhiên này.
Cơm trưa xong.
- An Nhiên, ngươi theo ta tới đây!
Đằng Thanh Sơn đứng dậy đẩy cửa ra ngoài.
Phàn An Nhiên giật mình.
- Còn không đi mau đi.
Hồng Lâm nhỏ giọng nói, đẩy hắn một chút.
Phàn An Nhiên lúc này mới bừng tỉnh, vội đi theo Đằng Thanh Sơn rời phòng. Trong phòng khách cũng chỉ còn lại có hai mẹ con Lý Quân, Hồng Lâm.
- Mẹ, không có vấn đề gì chứ?
Hồng Lâm nhìn Lý Quân.
- Hiện giờ xem ra cũng không tệ lắm.
Lý Quân mỉm cười gật đầu:
- Đợt lát nữa, cha ngươi nói chuyện một chút với Phàn An Nhiên. Nếu qua được cửa của cha ngươi, chuyện hai người các ngươi coi như xong. Nhưng nếu không qua được cửa cha ngươi, mẹ cũng không có biện pháp.
Hồng Lâm hầm hừ:
- Nhất định là An Nhiên có thể qua được cửa của cha rồi.
- Két!
Đằng Thanh Sơn đẩy cửa thư phòng, đi vào, tiến về phía chiếc ghế, ngồi xuống. Còn Phàn An Nhiên lúc này mới tiến vào thư phòng. Thư phòng Đằng Thanh Sơn rõ ràng khá rộng, dài rộng chừng bốn năm trượng. Phàn An Nhiên vừa đi vào có vẻ hơi thận trọng.
- An Nhiên!
Đằng Thanh Sơn mở lời.
- Bá phụ!
Phàn An Nhiên cung kính đáp.
- Ngươi ở Quy Nguyên Tông dùng binh khí gì?
Đằng Thanh Sơn hỏi.
- Tiểu điệt dùng thương.
Phàn An Nhiên đáp nhanh.
Đằng Thanh Sơn mỉm cười, tay phải đánh về phía đối diện một chiêu. Chỉ thấy một nhánh cây đại thụ giữa đình viện gãy gập, tất cả những cành nhỏ đều bị tước sạch tạo thành một cây mộc côn, bay thẳng vào giữa thư phòng, rơi vào tay Đằng Thanh Sơn.
- Ngươi đem thương pháp lợi hại nhất của ngươi thi triển ta xem nào. Nơi này có thi triển được không?
Đằng Thanh Sơn cười ném mộc côn qua.
Phàn An Nhiên thuần thục đưa tay nhận lấy, hít sâu một hơi rồi chắp tay nói:
- Bá phụ, xin chỉ điểm.
Nói xong, Phàn An Nhiên cả người khí thế khác hẳn, nhất thời tựa như một thanh lợi kiếm sắc bén. Chỉ nghe một tiếng 'bộp', Phàn An Nhiên bắt đầu thi triển thương pháp. Thương pháp của Phàn An Nhiên cực kỳ nhanh và mãnh liệt, mỗi chiêu đều ác độc như dã lang cắn xé, nhất thời cả thư phòng đều tràn ngập thương ảnh.
- Ừm.
Đằng Thanh Sơn khẽ gật đầu.
Từ thương pháp đó có thể thấy được tính cách con người. Phàn An Nhiên tuyệt đối là hạng người có nội tâm kiên nghị, nếu không thương pháp không thể có khí thế như thế.
Dụng tâm mới có thể luyện được thương pháp tốt.
Tương tự, từ thương pháp cũng có thể nhìn ra một phần nội tâm một con người.
- Hả?
Đằng Thanh Sơn khẽ cau mày.
Là người có thể nói là có thương pháp đệ nhất trên Cửu Châu Đại Địa, Đằng Thanh Sơn từ thương pháp của Phàn An Nhiên đã cảm giác được chút gì đó rất thô bạo mờ mịt.
- Sâu trong lòng Phàn An Nhiên có ẩn tàng một luồng khí thô bạo? Có khi nào, hồi nhỏ hắn chịu một tai nạn nào đó hành hạ?
Đằng Thanh Sơn sực nghĩ ra.
- An Nhiên, dùng chiêu thức lợi hại nhất của ngươi!
Thanh âm Đằng Thanh Sơn đột nhiên hơi quỷ dị, mờ ảo mang theo một luồng dao động kỳ dị. Đằng Thanh Sơn kiếp trước vốn cũng khá tinh thông thuật thôi miên. Bây giờ 'thần' của hắn cực mạnh, nên càng tinh thông nguyên lý thôi miên. Muốn thôi miên một người chưa tới tiên thiên là việc vô cùng dễ dàng.
Phải biết là lúc trước, thậm chí Thiên Thần ở Thiên Thần Sơn còn có thể dựa vào thanh âm ảnh hưởng đến tám vạn đại quân quyết tử của Hồng Thiên Thành.
Cho dù Đằng Thanh Sơn không bằng Thiên Thần, nhưng để thôi miên Phàn An Nhiên thì quá dễ dàng.
Vì con gái, hiển nhiên Đằng Thanh Sơn phải điều tra kỹ lưỡng xem trong lòng Phàn An Nhiên có ý nghĩ gì!