Cửu Đỉnh Ký

Chương 581: Nổi trận lôi đình



- Thật là không ngờ Thanh Sơn lại đạt tới cảnh giới động hư nhanh như vậy.

Gia Cát Nguyên Hồng nhìn Đằng Thanh Sơn, trong hai mắt sáng rực, thán phục nói:

- Theo ta được biết, từ hư cảnh đại thành muốn đạt tới cảnh giới động hư là việc rất khó, nhưng Thanh Sơn ngươi lại... quả là khó tin.

- Sư phụ, chỉ cần thành công đạo của hành mộc trong đạo của ngũ hành, mất mười sáu năm mới có thể tiến vào cảnh giới động hư. Cũng phải cảm tạ Hoàng Thiên Cần Vũ Hoàng môn, nếu không có hắn e rằng ta còn phải tiêu phí mười năm hai mươi năm nữa ấy chứ.

Đằng Thanh Sơn nói.

- Hoàng Thiên Cần à?

Gia Cát Nguyên Hồng kinh hãi.

Đằng Thanh Sơn khẽ gật đầu. Mặc dù trò chuyện với sư phụ, nhưng lúc này tâm tình của hắn thật sự không tốt. Vừa rồi hai trưởng lão đàm luận đích xác có ảnh hưởng rất lớn tới Đằng Thanh Sơn, làm cho hắn không khỏi ngẫm nghĩ.

"Nếu Quy Nguyên tông có nhiều người nghĩ như vậy, cho rằng việc Đằng Thanh Sơn ta giúp Quy Nguyên tông là đương nhiên, ta hà tất phải cố hết sức làm chuyện lấy lòng!"

Khó chịu!

Giận dữ!

Huống hồ, Đằng Thanh Sơn luôn không để ý tới chuyện Hỏa Lưu Thiết. Kỳ thật nếu ngẫm kỹ, Hỏa Lưu Thiết là do hắn lấy được từ Đoan Mộc đại lục, bây giờ Huyết Lang Quân của Hình Ý môn chỉ có một chút Hỏa Lưu chiến giáp và Hỏa Vũ chiến giáp, trong mắt Quy Nguyên tông lại thành việc báo ơn, bảo mình độc chiếm.

Những lời như thế mà lọt vào tai rất khó chịu.

Vì Quy Nguyên tông, Đằng Thanh Sơn đã đại chiến bao nhiêu trận dưới chân thành Quy Nguyên tông, Lục Túc Đao Trì cũng cùng chiến đấu, sau đó lại giải quyết cả Thanh Hồ Đảo.

Trong quá trình, mình không tiếc đối chọi với Thiên Thần cung, thê tử mình cũng không còn qua lại với sư phụ nàng Bùi Tuyết Liên. Việc này làm Đằng Thanh Sơn luôn cảm thấy thê tử mình bị thiệt thòi.

Trong quá trình này, thậm chí mình còn thiếu chút nữa bị chết, Lục Túc Đao Trì cũng đã tới cửa quỷ môn quan, sau đó phải dựa vào Bất Tử thảo mới được cứu sống.

Cuối cùng, phải nhờ Bất Tử Phượng Hoàng hỗ trợ mới ngăn được cơn sóng dữ.

Lúc trước, chính vì lo lắng cho đám hậu bối Hình Ý môn của mình, cho nên mới không theo Quy Nguyên tông. Đằng Thanh Sơn không hề nghi ngờ về mức độ cường đại của Hình Ý môn sau này, do đó mới hạ lệnh nói mình vĩnh viễn không tranh bá. Kỳ thật với thiên phú của Đằng Thanh Sơn, hoàn toàn có thể đi theo con đường của Vũ Hoàng và Tần Lĩnh Thiên Đế, trước hết tích tụ thực lực, không vội khai tông lập phái, hoãn việc xưng vương.

Đợi đến khi thực lực cường đại, sẽ xưng bá thiên hạ.

Thống nhất thiên hạ!

Cũng vì Quy Nguyên tông, mình phải làm nhiều việc như thế, nhưng ai ngờ cuối cùng lại rơi vào hoàn cảnh như vậy.

Thật làm cho người ta giận dữ!

Gia Cát Nguyên Hồng cũng phát hiện tâm tình Đằng Thanh Sơn tựa hồ không ổn lắm, liền cười nói:

- Thanh Sơn, đi, chúng ta tới đại sảnh nói chuyện! À, ngươi cũng có một thời gian không gặp muội muội Thanh Vũ và hai cháu trai của ngươi rồi.

- Ừm!

Đằng Thanh Sơn nghĩ đến muội muội và cháu mới khẽ mỉm cười.

Lý Quân bên cạnh đương nhiên hiểu rõ tâm tình của Đằng Thanh Sơn. Kỳ thật nàng luôn luôn cho rằng Đằng Thanh Sơn không đáng phải làm như vậy, nhưng nàng là thê tử, đã là thê tử thì phải ủng hộ trượng phu, do đó nàng chỉ là lặng lẽ ủng hộ chồng mình.

Trong khi Đằng Thanh Sơn cùng Lý Quân và Gia Cát Nguyên Hồng đang nói chuyện với nhau, ở trong Tam Trọng lâu thuộc quận thành Vĩnh An.

Tam Trọng lâu là tửu lâu có danh khí rất lớn trong quận thành Vĩnh An. Tửu lâu có hình vuông, khách nhân ở lầu một, lầu hai thậm chí là lầu ba, đều có thể nhìn thấy khán đài giữa đình viện ở dưới lầu. Sân khấu này nằm giữa đình viện, do đó những người ở ba tầng lầu đều có thể quan sát được.

Trên sân khấu, ngày ngày đều mời một vài nữ nhạc công tuyệt đẹp sở trường những nhạc cụ tới diễn tấu, hoặc là mời một vài họa sĩ vẽ ngay tại chỗ, thậm chí còn thỉnh thoảng cử hành một màn vũ đấu, rất hấp dẫn với khách nhân.

- Hồng Vũ, ngươi có phải là nam nhân không? Có bổn sự thì lên đây, chúng ta một đấu một đánh một trận!

Chỉ thấy lúc này trên sân khấu đang có một thanh niên áo lam thân hình cao lớn, ngẩng đầu nhìn lên một chiếc bàn trên lầu hai phẫn nộ quát.

- Nghê Mạnh Trọng, ngươi say rồi.

Trên lầu hai, một thanh niên mặc áo bông màu xám, đang ngồi cùng một thiếu nữ mặc áo trắng, nhíu mày nhìn xuống phía dưới nói. Thanh niên mặc áo bông màu xám này chính là nhi tử Đằng Hồng Vũ của Đằng Thanh Sơn. Khi ra ngoài, Đằng Hồng Vũ bình thường đều nói mình họ Hồng, tên Vũ. Thân phận là nhi tử của Đằng Thanh Sơn thật sự quá dọa nhân.

Vì Đằng Thanh Sơn muốn giữ bí mật, cũng đã nói với Vạn Tượng môn, do đó tên con gái con trai hắn cũng không được truyền lưu.

Nhưng những người để ý thì vẫn biết.

Ở quận thành Vĩnh An, Đằng Thanh Sơn cảm thấy rất yên tâm.

- Uống nhiều à? Ta không uống nhiều.

Thanh niên áo lam ngẩng đầu quát:

- Hồng Vũ, ngươi lề mề hả, sao giống như đàn bà thế? Nếu là một hán tử thì xuống đi.

Cả tửu lâu đều ồ lên tiếng trầm trồ khen ngợi, còn có cả tiếng cười.

Đều là loại người sợ thiên hạ khôngs loạn.

- Hồng Vũ ca, đừng có chấp đại ca!

Thiếu nữ áo trắng kéo tay Hồng Vũ nói.

- Ha ha! Ta thấy, vị thiếu gia tên Hồng Vũ này có lẽ là cha mẹ hắn đã sinh lộn, hắn không nên là nam nhân, phải là phụ nữ mới đúng. Ha ha!

Trong tửu lâu lập tức có một đại hán sặc sụa mùi rượu cười phá lên. Nhất thời cả tửu lâu đều vang dội tiếng cười. Xem ra ai cũng muốn Hồng Vũ phải đánh.

Hồng Vũ không khỏi nắm chặt hai tay.

Hắn rất tỉnh táo, nhưng hắn rất khó chịu khi người khác nhắc tới cha mẹ hắn. Hắn luôn luôn cảm thấy tự hào vì là nhi tử của Đằng Thanh Sơn.

- Hồng Vũ, ngươi...

Thanh niên áo lam Nghê Mạnh Trọng phía dưới vừa mở miệng.

"Vù!"

Từ lầu hai, một bóng người lướt qua lan can, nhảy thẳng xuống sân khấu phía dưới, chính là Đằng Hồng Vũ sắc mặt nghiêm túc.

- À, cuối cùng xuống rồi!

Nghê Mạnh Trọng cười lạnh một tiếng.

- Không phải ngươi muốn giao thủ với ta sao?

Hồng Vũ làm ra thức mở đầu của Tam Thể Thức:

- Ra tay đi!

- Được!

Nghê Mạnh Trọng cười lạnh một tiếng, bước lên một bước, tay phải hóa thành trảo chộp vào đầu Hồng Vũ.

"Bùng!"

Hồng Vũ xoay người tránh được một trảo này, thân thể cực kỳ linh hoạt, lắc mình qua, sau đó dậm mạnh một cái, đồng thời đánh ra một chiêu Pháo quyền. Cú dậm chân này làm toàn bộ sân khấu làm bằng Hạc Hoàng Nham rung lên bần bật, bên ngoài xuất hiện một vài vết nứt.

Một chiêu Pháo quyền này mang theo ý cảnh như tiếng hổ gầm thét

Nội gia quyền của Hồng Vũ được Đằng Thanh Sơn truyền thụ, mặc dù không bằng chị mình, nhưng cũng đã bước vào cảnh giới võ giả nhất lưu.

- A!

Nghê Mạnh Trọng quát lên một tiếng lớn, trừng mắt, hai tay đan chéo trước ngực, ngạnh kháng một quyền này.

"Bùng!"

Nắm tay đánh vào cánh tay, Nghê Mạnh Trọng không khỏi lùi lại ba bước, mỗi một bước đều chấn động đến mức làm sân khấu rung lên.

- Hay lắm!

- Hồng Vũ thiếu gia quả nhiên lợi hại!

Nhất thời trong tửu lâu trầm trồ khen ngợi.

Trên lầu hai, thiếu nữ áo trắng, trên vai có một con chim màu trắng lo lắng hô:

- Nghê đại ca, Hồng Vũ ca, các huynh đừng đánh nữa, mau dừng lại!

Nghê Mạnh Trọng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, cảm thấy càng giận hơn.

"So về quyền pháp, ta đương nhiên không bằng hắn. Nhưng ta có nội kình của võ giả nhất lưu, càng có đao pháp do ông nội tự mình truyền thụ. Cho dù hắn là nhi tử của Đằng Thanh Sơn, nhưng cũng nhỏ tuổi hơn ta nhiều. Ta không tin không đánh lại hắn. Lần này nhất định phải dạy dỗ hắn một lần." - Nghê Mạnh Trọng thầm nghĩ trong lòng, đồng thời "xoảng" một tiếng, rút ra một thanh loan đao mỏng như cánh ve đeo bên hông.

Nhìn thấy đối thủ rút đao, Hồng Vũ hơi biến sắc.

- Nghê Mạnh Trọng!

Hồng Vũ quát lớn.

- Sao, sợ à?

Nghê Mạnh Trọng cười khẩy một tiếng.

- Được, ngươi tự tìm khổ đó.

Hồng Vũ xem ra không ưa gì Nghê Mạnh Trọng. Hắn dù sao cũng là thanh niên, cũng có nộ khí, lúc này lắc mình một cái, tới ven sân khấu, rút ra một cột cờ cắm ở biên sân khấu. Tay hóa thành đao, chém mạnh xuống, cắt đứt cột cờ một đoạn.

Côn gỗ còn lại khoảng chừng một trượng.

- Đến đây đi!

Hồng Vũ bước tới, cầm trường côn, chỉ vào đối thủ.

- Thiếu gia, đánh họ Hồng đi!

Cạnh sân khấu đang có một đám thanh niên quơ tay quơ chân. Trong tửu lâu lúc này cũng vang lên những tiếng thảo luận.

- Hồng Vũ thiếu gia xem ra gặp phải xui xẻo rồi. Nghê Mạnh Trọng là ai chứ? Đó là bách phu trưởng Long Cương quân của Quy Nguyên tông, là võ giả nhất lưu. Nghê gia nhà hắn là một thế lực rất lớn trong Quy Nguyên tông, đao pháp không còn gì phải bàn.

- Lão ca nói đúng đó. Cao thủ Quy Nguyên tông không am hiểu quyền cước, còn đao kiếm thì rất lợi hại. Thiếu niên đối diện rõ ràng là luyện nội gia quyền, nên quyền cước lợi hại một chút.

- Nghê Mạnh Trọng, ai chẳng biết là người tàn độc chứ? Thanh niên tên là Hồng Vũ này xem ra sợ rồi. Nghê Mạnh Trọng mấy hôm trước vừa phế một người. Ở trong thành hắn không dám giết người, nhưng việc phế một người thì rất bình thường. Thanh niên Hồng Vũ này gặp xui xẻo rồi.

Ở quận thành Vĩnh An, ai chẳng biết đại danh của Nghê Mạnh Trọng?

Tự thân có thực lực mạnh, thế lực của nhà hắn cũng rất mạnh, ai dám trêu vào?

"Vèo!"

Nghê Mạnh Trọng và Hồng Vũ, một người cầm loan đao, một người cầm trường côn, đều lao về phía đối phương.

"Phập!"

"Phập!"

Một tấc dài một tấc mạnh!

Ỷ vào trường côn dài, Hồng Vũ liên tiếp thi triển thương pháp Như Ảnh Tùy Hình, làm cho Nghê Mạnh Trọng vô cùng chật vật. Nhưng trường côn chỉ là côn gỗ bình thường, chỉ vài cú đã bị chém đứt một nửa.

- Xem ngươi còn dựa vào cái gì đây?

Nghê Mạnh Trọng cười lạnh rồi xông lên, chém một đao vào đầu.

- Chấm dứt đi!

Hai mắt Hồng Vũ lóe lên ánh sáng sắc bén, nửa côn gỗ trong tay ẩn chứa nội kình mạnh mẽ giao kích với loan đao. Chỉ nghe "bùng" một tiếng, côn gỗ liền gãy ra. Hồng Vũ đã tính toán trước, đồng thời lao nhanh về phía Nghê Mạnh Trọng. Thanh loan đao bén ngọt xẹt qua một vòng cung sắc lẹm.

"Xoẹt!"

Hồng Vũ né tránh nhanh nhưng cánh tay trái vẫn bị chém một vết thương nhỏ.

- Ngươi thất bại.

Hồng Vũ vừa bị thương, đồng thời cũng dùng một quyền nện thẳng vào trước ngực Nghê Mạnh Trọng. Cả người Nghê Mạnh Trọng bị đánh văng ra sau mấy trượng, sau đó nằm dài trên sân khấu.

Hồng Vũ nhìn thoáng qua Nghê Mạnh Trọng, rồi lắc đầu.

"Ta thua sao?" - Nghê Mạnh Trọng ngã trên mặt đất không dám tin, cắn răng nhìn Hồng Vũ phía trước.

Nhưng đột nhiên!

Sắc mặt Hồng Vũ trong nháy mắt trở nên đen kịt, cả người mềm nhũn, "ầm" một tiếng, đã ngã xuống lăn xuống sân khấu.

- Hồng Vũ ca!

Thiếu nữ áo trắng trên lầu hai la lớn, bất chấp tất cả từ trên lầu hai nhảy xuống sân khấu, thậm chí còn ngã lăn ra.

- Có độc!

- Nghê Mạnh Trọng hạ độc!

Không ít người trong lầu một đều thấy máu nơi vết thương trên cánh tay của Hồng Vũ đã có màu đen.

- Không... không thể!

Nghê Mạnh Trọng trợn tròn mắt.

Cho hắn mười lá gan, hắn cũng không dám hạ độc nhi tử của Đằng Thanh Sơn

- U...

Một luồng sáng trắng lóe lên, xuyên thấu qua ngực Nghê Mạnh Trọng. Nghê Mạnh Trọng cúi đầu kinh ngạc nhìn xuống, chỉ thấy ngực mình đã xuất hiện một lỗ máu, sau đó đầu óc choáng váng, cả người ngã sầm xuống.

Ở trong đại sảnh của nhà Gia Cát Nguyên Hồng thuộc Quy Nguyên tông, Đằng Thanh Sơn và Lý Quân đang nói chuyện với đám người Gia Cát Nguyên Hồng, Gia Cát Vân, Thanh Vũ.

- Không!

Đằng Thanh Sơn sắc mặt đại biến. Hắn rõ ràng cảm thấy bên trong khu vực, linh hồn khí tức của nhi tử Hồng Vũ đang suy yếu, trong ngực không khỏi dâng lên một cơn giận điên cuồng, hai mắt đều đỏ lên.

"Vù!"

Đằng Thanh Sơn biến mất khỏi phòng khách. Sắc mặt Gia Cát Nguyên Hồng cũng đại biến, nhưng y vẫn khá trầm ổn, vội cầm lấy tay Lý Quân rồi hư không biến mất.