Cửu Gia, Sủng Thê Thỉnh Tiết Chế

Chương 108: 108




Tất nhiên, tình cảm Triệu Gia Hân dành cho Long chỉ là tình cảm bạn bè đơn thuần, tuyệt đối không có thứ tình cảm khác chen vào.

Dù thế nào, câu trả lời của cô cũng đều làm cho anh vui vẻ.
Ánh nắng chiếu xuống căn phòng, là nắng hoàng hôn.

Hoàng hôn gợi nỗi buồn cô đơn, nỗi nhớ thương da diết.

Hôm nay, có Long ở bên cạnh, nhìn thấy hoàng hôn cô đã không còn buồn nữa.

Nắng vàng, những đám mây màu đỏ, lần lượt sưởi ấm con tim đang băng lạnh của cô.
- Long, cậu có ước mơ gì không? À, nói cách khác, ước mơ của cậu là gì?
Triệu Gia Hân đưa tay lên trước đón lấy ánh nắng vàng, lòng cô nao nao một cảm xúc khó tả.
- Ước mơ?
- Ừ, ước mơ.

Chính điều ước mà anh mong muốn đạt được, nỗ lực, tìm mọi cách để đạt được.
Long có thể hiểu hết những lời cô nói.

Anh nghệt mặt ra, nghĩ một điều gì đó.

Sau một hồi ngẫm nghĩ, cuối cùng, anh cũng tìm được câu trả lời:
- Không.
Một chữ "không" gọn nhẹ mà lại có sức nặng khủng khiếp, làm cho tâm trạng con người ta cứ trùng trùng xuống.
Ước mơ ư? Sống trên đời này, ai mà chẳng từng có ước mơ.

Ước mơ về những thứ đẹp đẽ và tốt lành sẽ đến với mình.

Có ước mơ sẽ giúp cho cuộc sống trở nên không còn vô nghĩa nữa.
Năm bốn tuổi, Long cũng từng có ước mơ.


Ước mơ của anh cũng to lớn như mọi đứa trẻ khác, anh muốn được làm một phi công, để có thể tự do bay lượn trên bầu trời.

Nhưng đó là mơ ước hồi năm bốn tuổi, khi gia đình anh chưa xảy ra biến cố.

Từ lúc nhà tan cửa nát, được ông chủ nhà họ Cửu cứu sống, anh đã không còn mơ mộng như hồi còn nhỏ nữa.

Long chỉ muốn dành phần đời còn lại để ở bên cạnh bảo vệ Cửu Châu.

Nói cách khác, có lẽ Cửu Châu là mục đích, là động lực sống duy nhất của Long.
- Trời, cuộc đời anh nhạt nhẽo thật đó.

Đến ước mơ mà cũng không có ư?
Cuộc sống của Triệu Gia Hân tuy có khó khăn nhưng chưa nghèo đến nỗi nào.

Cô đâu biết có những người sống chỉ quan tâm đ ến chuyện ngày mai ăn gì, có được ăn no hay không, và sẽ phải ngủ ở đâu.

Những người đó không phải là chưa từng có ước mơ, chỉ là do cuộc sống khó khăn quá, họ không thể sống với những ước mơ giống như cô được.

Mơ ước đâu có ăn được, mơ ước đâu có giúp họ tồn tại.

Người không nhà, không cửa, không gia đình như Long, có thể tồn tại được trong dòng đời hiểm ác này đã là một điều may mắn rồi.
- Vậy cô?
Long mở miệng, anh cũng tò mò muốn biết rốt cục Triệu Gia Hân có mơ ước gì.

Anh biết cô lương thiện, vậy chắc hẳn mơ ước của cô cũng đẹp lắm.
- Tôi sao?
Triệu Gia Hân hỏi lại nhưng không nhìn thẳng vào mắt Long.

Cô tựa lưng vào tường, hai mắt từ từ nhắm lại, lông mày cong vút khẽ run rẩy.

Có lẽ cô đang nghĩ về một điều gì đó rất hạnh phúc.

Anh không thể nhìn thấy những ý nghĩ trong đầu cô, nhưng anh lại có thể cảm nhận được điều ấy qua cánh môi mỏng đang tươi cười của cô.
Dưới ánh sáng mờ mờ ảo ảo, hơi tối của buổi chiều tà, trông cô cười lên vẫn rất đẹp.

Thấy khó chịu ở đâu đó, Long đặt tay lên ngực trái, cảm nhận rõ trái tim mình đang đập thình thịch.

Có lẽ Long còn quá ngây thơ, anh không đủ thông minh để hiểu rằng, sở dĩ mỗi lần ở cạnh cô, nhịp độ con tim anh lại thay đổi, đầu óc rối bời là bởi vì anh đã rung động với cô rồi.
Là sự rung động đơn thuần và trong sáng giữa nam và nữ.
Có thể cô là người con gái đầu tiên tiếp xúc với anh, hoặc cũng có thể cô là một người con gái đặc biệt, có khả năng chinh phục trái tim anh.

Dù là lí do gì đi chăng nữa, trái tim băng lạnh của Long đã được Triệu Gia Hân sưởi ấm rồi.
- Tôi thích làm diễn viên, anh không thấy ư? Ừm, ước mơ làm diễn viên hồi nhỏ của tôi đã thành hiện thực rồi.

Tôi đã là một diễn viên.

Có điều...
Đôi mắt cô trong sáng và chẳng giấu nổi nét buồn rầu.
Có điều, chưa làm diễn viên được bao lâu, chưa chạm tới đỉnh cao của danh vọng thì đã bị anh ta bẻ lông bẻ cánh rồi.
Anh ta mà cô nói, không ai khác là Cửu Châu.


Long cũng hiểu điều đó, nhưng anh chẳng giúp được gì.

Anh có đủ năng lực để đưa Triệu Gia Hân thoát khỏi Cửu Châu.

Tuy nhiên, anh không thể làm vậy, anh biết Cửu Châu coi trọng Triệu Gia Hân thế nào.

Anh không thể vì một cô gái mà phản bội Cửu Châu được.

Đối với anh, Cửu Châu quan trọng hơn bất cứ thứ gì trên đời này.
Long chỉ còn biết lại gần, xoa đầu cô, động viên Triệu Gia Hân:
- Cố lên!
Đó là lời động viên mà người ta hay nói.
Không biết giúp được bao nhiêu, nhưng anh thấy cơ mặt cô đã dãn ra, bình thản và thư thái.

Hai tay Triệu Gia Hân nắm lấy bàn tay đang đặt trên đỉnh đầu mình, rồi nghịch ngợm những ngón tay của anh.

Long không hề khó chịu, đứng im đó, anh cứ mặc cô muốn làm gì thì làm.

Triệu Gia Hân nhận ra, mình có một sở thích vô cùng quái dị là nghịch những ngón tay chai sần của người đàn ông này.

Cô không biết sở thích này của mình có bi3n thái hay không, nhưng thấy Long cũng tình nguyện cho mình mân mê, cô đành mạnh dạn mà nghịch ngợm.
- Thực ra sau khi ba mất, mẹ qua đời, không còn ai thân thích, tôi mới biết, ước mơ làm diễn viên chỉ là phụ.

Mơ ước về một gia đình hạnh phúc, có đầy đủ cả ba lẫn mẹ mới là chính.
Nhưng chẳng kịp nữa rồi.
Ba cô hy sinh khi đi làm nhiệm vụ.

Mẹ cô mất do bà không thể chiến đấu với bạo bệnh, muốn đến gặp ba.

Gia đình hạnh phúc giờ chỉ còn lại mình cô.
Nhiều lúc, Triệu Gia Hân thầm trách ông trời thật bất công.

Ba mẹ cô đều là những người tốt, vậy mà họ phải ra đi sớm như vậy.

Quá sớm, cô còn chưa kịp trưởng thành để phụ dưỡng cha mẹ.

-Long ơi, anh có biết hạnh phúc là gì không?
Long lắc đầu, đó là thứ tình cảm anh cho là nhàm chán nên chẳng thèm quan tâm.
- Cuộc đời anh thật nhằm chán, giống như suy nghĩ anh vậy.

Anh cũng không biết yêu là gì đúng không?
Long lại một lần nữa gật đầu.

Tuy chỉ số thông minh của anh rất cao, hơn 100, nhưng chỉ số tình cảm của anh lại khá thấp.

Có lẽ, EQ chỉ bằng một nửa IQ, hoặc thấp hơn, hoặc cũng có thể là âm vô cực.
Cô bĩu môi thở dài, sự nặng nề trong lòng cũng theo hơi thở đó mà đi xa.

Cô vỗ về, vuốt v e mu bàn tay anh như một lời an ủi cho số phận đáng thương của người đàn ông này.

Một người đàn ông cô lập, không có tình yêu, không có mơ ước, không biết hạnh phúc là gì.

Một người sinh ra chỉ để tồn tại, sống như một con rô bốt, sống làm cái bóng của Cửu Châu, chỉ nghe duy nhất lời Cửu Châu.
- Không sao có một ngày, anh gặp được một cô gái khác.

Khi anh bên cạnh cô ấy trái tim anh đập liên hồi, lúc nào cũng nghĩ về cô ấy, chỉ muốn ở cạnh cô ấy thì lúc đó anh sẽ biết tình yêu là gì.

Mơ ước của anh là mong cô ấy ở cạnh bên mình.

Hạnh phúc chính là khi anh được ở bên cô ấy, được sống cùng cô ấy suốt đời.

À mà bây giờ nói chắc anh cũng không biết được đâu.

Nhưng rồi đợi khi một cô gái đặc biệt như thế xuất hiện, anh sẽ hiểu thế nào là tình yêu, mơ ước và hạnh phúc.