Cửu Gia, Sủng Thê Thỉnh Tiết Chế

Chương 117: 117




Triệu Gia Hân bước ra cửa, quay lại thấy Cửu Châu vẫn ở đó, cô cười, vẫy tay gọi:
- Đừng đứng đó nữa mà, đi thôi!
Cửu Châu động lòng, nắm lấy tay cô.

Triệu Gia Hân khóa cửa, hắn bật ô, hai người cùng dắt nhau đi trong mưa.
Dường như trong khoảnh khắc ấy, họ đã quên mất mình từng căm ghét nhau như thế nào.
Triệu Gia Hân dẫn Cửu Châu đến siêu thị mini gần nhất.

May là họ đến kịp lúc, vì trời mưa nên chủ quán chuẩn bị đóng cửa sớm.
- Cháu xin lỗi, tại có việc bận nên giờ mới có thể đi mua đồ ăn được.
- Không sao đâu, hai cô cậu vào đi.

Giới trẻ bây giờ làm việc chăm chỉ quá, đứa nào đứa nấy cũng tối muộn mới về.
Chủ cửa hàng là một bà lão xấp xỉ bảy mươi, đầu óc vẫn còn minh mẫn, bán hàng ở đây cũng được bốn mươi năm.

Thời còn sống mẹ cô bảo khi mẹ về làm dâu, quán này chỉ là một gánh nước với vài chiếc ghế nhựa.

Khi cô lên năm tuổi, con bà lão làm ăn thành đạt mới trở về xây cho mẹ một cửa hàng lớn.

Nghĩ tới là Triệu Gia Hân lại chạnh lòng, giá như mẹ cô sống lâu hơn một chút, cô thành đạt sớm hơn một chút thì đã có thể cho mẹ những gì tốt nhất rồi.
- Này, anh mang tiền không?
Vừa bước chân vào đến cửa, Triệu Gia Hân mới nhớ ra đồ còn để trong vali chưa lấy.

Chỗ tiền mà Cửu Châu đưa khi tắm cô để trên bồn rửa mặt.

Đi vội quá nên quên, chỉ mang tấm thân này.
- Có, không lo.
Cửu Châu trả lời nhanh chóng.

Hắn giàu mà.

Cho dù không mang tiền đi chăng nữa, chỉ cần một cú điện thoại là có người tự mang đến cho hắn rồi.


Thiếu gì thì thiếu chứ không bao giờ thiếu tiền.
- À, xin lỗi nha! Mời anh đến nhà ăn còn bắt anh trả tiền mua đồ.
Dù mặt dày cỡ nào thì cô cũng cảm thấy ngại.

Ai đời chủ nhà mời ăn cơm còn bắt khách trả tiền.
- Ừ, không sao.
Đối với Cửu Châu, hắn không quan tâm chuyện ai trả tiền lắm.

Thừa tiền mà, cái quan trọng là hắn muốn ăn cùng cô ấy.

Triệu Gia Hân gật gù, không sao là tốt rồi.

Cô cũng biết người giàu như hắn sẽ chẳng để ý mấy đồng bạc lẻ này đâu.
- Anh biết nấu món gì? Anh bảo anh nấu món gì nhỉ?
- Gì cũng biết, em thích anh gì?
- Sườn xào chua ngọt.

Biết làm không?
- Biết.
Hắn nói với giọng chắc nịch.
Hai mắt cô sáng lên:
- Vậy đi.

Nấu một món thôi, nhiều một chút.

Tôi thích ăn lắm!
- Được, nghe em.
Được sự đồng ý của Cửu Châu, Triệu Gia Hân chọn ba phần thịt, những nguyên liệu khác do Cửu Châu lấy.

Tất nhiên, cũng mua thêm một ít rau cải cho bữa ăn đủ dinh dưỡng.
Lúc thanh toán, bà chủ nhìn cô một lúc lâu mới vui vẻ bảo:
- À, thì ra là con mẹ Hiền à? Thảo nào bà thấy quen quá, lớn quá rồi, kể từ khi mẹ mất, ta không còn thấy cháu nữa.
- Vâng, cháu là Triệu Gia Hân đây.

Bà vẫn còn nhớ cháu ạ?
- Nhớ chứ sao không? Hàng xóm với nhau bao nhiêu năm mà.

Lúc cháu còn nhỏ bà bế cháu mãi đấy.

Lớn lên xinh quá, bà suýt không nhận ra nữa đấy.

Còn ai ở đây? Là bạn trai cháu à?
Bà lão nhìn vào Cửu Châu hỏi.

Vì sự chênh lệch chiều cao nên bà phải ngước lên rất vất vả.
Lần này, chưa để cô kịp từ chối, Cửu t đã cúi xuống nói thay ý cô.
- Chào bà, Cháu là Cửu Châu.

Chúng cháu không phải người yêu gì hết.

Bạn bè lâu ngày không gặp, mời nhau một bữa cơm thôi ạ.
Triệu Gia Hân nhìn hắn, một cảm xúc lạ lắm trào dâng trong người.

Bà chủ cửa hàng nghe vậy, sống ngần ấy năm trời, bà cũng đoán được ra chuyện gì.

Bà không muốn trở thành kẻ nhiều chuyện gây khó chịu cho bọn trẻ.

Thanh toán tiền xong, gương mặt phúc hậu của bà chủ nở một nụ cười tươi rồi, vẫy tay chào Triệu Gia Hân:
- Thôi, bà già này không làm phiền các cháu nữa.


Gia Hân, trong sắc mặt cháu kém quá! Nhớ ăn uống đầy đủ, giữ sức khỏe nhé, buồn thì buồn nhưng vẫn phải ăn.

Thôi đi đi, bà cũng phải về đây.
Triệu Gia Hân nhất thời xúc động, chỉ kịp chào bà một cái.

Cô cứ tưởng ba mẹ mất rồi, sẽ không còn ai nhớ đến mình nữa.

Hôm nay, được một lời hỏi thăm của một người không cùng máu mủ, trái tim cô cảm thấy ấm áp lắm rồi.

Suốt dọc đường về nhà, cả Triệu Gia Hân và Cửu Châu đều không nói với nhau câu nào.

Đoạn đường ngắn ngủi cũng vì sự im lặng của hai người họ mà trở nên xa hơn rất nhiều.

Về đến nhà, hắn bắt tay ngay vào việc nấu cơm, còn cô thì xem ti vi.

Khi này quên mua gạo, may còn thừa một ít gạo trong tủ vẫn còn hạn sử dụng.

Triệu Gia Hân giả bộ không quan tâm đ ến hắn, nhưng thỉnh thoảng lại ngó xem Cửu Châu nấu ăn.

Cửu Châu vốn sinh ra đẹp đẽ nên mặc tạp dề lên cũng rất đẹp.

Quả thực cô rất thích xem con trai nấu ăn.

Tiêu chuẩn bạn đời của Triệu Gia Hân là một chàng trai biết việc bếp núc.

Thật không ngờ được chàng trai ấy lại là kẻ đáng ghét sống cùng cô bốn tháng.
Nhìn từ góc độ của Triệu Gia Hân chỉ thấy bóng lưng dài của hắn.

Cô còn có thể nhìn thấy động tác nấu ăn của anh thuần phục, rất chuyên nghiệp.

Hắn bảo hắn nấu ăn, cô còn không tin lắm, cho đến khi mùi thơm của món sườn chua ngọt quen thuộc tung bay khắp phòng, cô mới biết hắn không hề nói dối.
- Ăn thôi!
Mấy phút sau, Cửu Châu lần lượt bê đồ vào bàn.

Cô bị cơn đói hành cho ngây ngốc, không thèm lại giúp hắn.

Thức ăn không quá nhiều, chỉ vỏn vẹn một món mặn, một rau là sườn xào chua ngọt và canh rau cải ngọt ăn kèm với cơm.
- Tôi không khách khí nha.

Mời anh nhé!
Triệu Gia Hân cười lấy lòng rồi lao vào ăn như hổ đói.


Một buổi nhịn ăn trưa cộng thêm hương vị của món khoái khẩu làm bụng cô trở nên cồn cào.

Ở cạnh anh thấy thoải mái nên cô cũng chẳng kiêng nể gì.

Cửu Châu nhìn cô ăn, bật cười thành tiếng.
- Ăn chậm thôi, không ai giành ăn của em đâu.
- Ơ, anh không ăn à? Ngon lắm đó, đừng ngồi nữa, ăn đi! Anh cứ nhìn mãi làm tôi ngại lắm.

Nói ra câu này cô cũng biết ngượng.

Nếu ngại thì cô đã không ăn nhiều như thế rồi.
Cứ ăn đi.

Tự nhiên tôi lại không muốn ăn nữa.
- Vậy à?
Triệu Gia Hân muốn hỏi hắn có cảm thấy mệt trong người không.

Song cô lại chần chừ không hỏi nữa, tiếp tục cắm đầu vào ăn.

Cô chưa bao giờ đẩy bản thân rơi vào cảnh mất thể diện như thế.
Nhìn cô hắn đã cảm thấy no rồi.

Cửu Châu chống tay lên bàn, nhìn cô gái mà hắn yêu, lòng ngập tràn suy nghĩ.

Hồi tưởng lại những gì đã trải qua, cứ như một giấc mơ vậy.

Cửu Châu biết mình đã làm nhiều điều có lỗi với Triệu Gia Hân, hắn vô cùng hối hận những điều mình gây ra.

Thời gian trôi qua cũng chẳng bao giờ trở lại nữa, giá như khi đó hắn biết trân trọng cô một chút, nâng niu cô, dẹp bỏ cảm xúc cá nhân để thấu hiểu cô thì có lẽ cô đã động lòng với hắn rồi.
Hiện tại hắn có một điều ước, một điều ước nhỏ nhoi nhưng sẽ chẳng bao giờ thành hiện thực: Giá như ngày nào cũng như hôm nay thì tốt, cô đợi hắn về, hắn nấu ăn cho cô, hai người họ cứ sống một cuộc đời bình dị như thế đến hết đời cũng được.
Hạnh phúc đơn giản là được mãi mãi ở bên cạnh người mình yêu thương nhất, có lẽ, đôi lúc con người ta quá tham vọng mà vô tình bỏ lỡ mất những chi tiết nhỏ, thấy người ấy vui cũng vui, buồn cũng buồn, thấu hiểu và cảm thông lẫn nhau.