Cửu Châu đanh mặt lại, trong lòng hắn vừa giận và đau nhưng hắn không nói ra ngoài. Cuối cùng, hắn chỉ biết bất lực im lặng, ánh mắt sâu kín nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của cô, không phản bác. Nói gì chứ, sự thật là Triệu Gia Hân vốn dĩ không có thích hắn. Là cô bị hắn ràng buộc chứ không phải tự nguyện.
- Chúng ta đến bệnh viện luôn chứ?
Triệu Gia Hân đang đi thì đột ngột dừng lại hỏi hắn. Cửu Châu bần thần theo sau cô, không để ý, mất đà, lồng ngực hắn dán thẳng vào gáy cô.
- A!
- Em có sao không?
Hắn giật mình, thấy cô đang xuýt xoa cái đầu, lòng có chút nhói đau, hắn vội vàng nắm lấy hai bả vai cô, ân cần hỏi han.
- Có bị thương nặng không? Xin lỗi, tôi không để ý!
- Không sao đâu. Không cần anh lo, tôi không yếu ớt như thế.
- A, ừm.
Không biết là do vô tình hay cố ý, Triệu Gia Hân đã hất thẳng tay Cửu Châu ra ngoài.
Cô lạnh lùng, thể hiện rõ thái độ xa cách như thế làm hắn lại chạnh lòng. Cửu Châu chỉ biết cười trừ, không muốn chạm vào cô nữa, chỉ có thể đứng ở khoảng cách gần ngắm nhìn Triệu Gia Hân.
- Em có muốn mua gì đó vào thăm mẹ không?
- Không cần đâu. Tôi hết tiền rồi.
- Không phải lo, muốn thì cứ mua, tôi sẽ trả tiền giúp em.
Giọng hắn trầm ấm, lời nói ngọt ngào. Được một chàng soái ca cao cấp như Cửu Châu nói một câu cưng chiều như vậy, thử hỏi có cô gái nào không đốn tim chứ? Triệu Gia Hân cũng thiếu chút nữa bị đắm chìm vào ánh mắt hào hoa và phong nhã của hắn.
May mắn thay, Triệu Gia Hân đã kịp thời tỉnh lại, thoát ra khỏi đôi mắt đẹp đẽ ấy. Hàng lông mày xinh đẹp cụp xuống, tạo nên vẻ đẹp nhu tình, nhẹ nhàng như những gợn sóng lăn tăn.
- Không cần đâu, tôi không muốn tăng thêm số tiền tôi nợ anh.
- Tôi không có ý đó, ý tôi là tôi sẽ trả tiền giúp em.
- Tôi biết, nhưng nó sẽ cho tôi cảm thấy mắc nợ anh. Cửu Châu, anh hiểu chứ?
Nụ cười trên môi hắn cứng đờ. Ngũ quan đẹp đẽ khẽ cau lại đáng thương. Trong lòng Cửu Châu, ruột gan như quặn thắt lại, dù đau đến nghẹt thở, trên môi vẫn phải tiếp tục nở một nụ cười méo xệch:
- Tôi biết rồi, xin lỗi em!
Dù biết nếu như vậy, cô làm hắn chạnh lòng nhưng Triệu Gia Hân cũng không còn cách nào khác. Cô không thể đối xử tốt với hắn, và không thể nhận sự giúp đỡ của hắn. Dù sao đi nữa, sau này, khi kết thúc hợp đồng, cô cũng phải rời xa Cửu Châu. Tốt với nhau để làm gì rồi sau này lại phải vấn vương?
- Không có gì. Mẹ tôi dù sao cũng không mở mắt được, mua để làm gì cơ chứ. Tôi chỉ vào đấy thăm mẹ một chút thôi.
Gia đình luôn là điểm yếu của mỗi con người. Hai mắt Cửu Châu nhìn cô, không biết an ủi sao cho phải. Vì vậy, hắn chọn cách im lặng.
- Đi thôi!
Triệu Gia Hân không để hắn chờ lâu. Cô hít thở thật sâu, lấy lại tinh thần. Thấy Cửu Châu vẫn đang lơ đãng, cô không quan tâm lắm, đi lên phía trước, tiến lại ô tô của hắn đậu cách đó không xa.
Vài giây sau, cuối cùng hắn cũng định hình ra chuyện gì xảy ra, Cửu Châu nhanh chân bước theo sau cô.
Đến viện, hai người một trước một sau thong thả bước vào. Hành lang bệnh viện tấp nập người qua lại. Triệu Gia Hân dọc theo hành lang, rẽ lên cầu thang đến tầng hai, tiến lại một căn phòng. Cánh cửa phòng bệnh mở, mùi thuốc sát trùng ngay tức khắc sộc vào mũi, bốn góc tường tạo thành một không gian kín, chật hẹp, làm cho người ta có cảm giác ngột ngạt.
Mẹ cô nằm đó, một mình cô đơn dưới cái ánh sáng u ám này. Nhìn thấy cảnh này, Triệu Gia Hân lại không khỏi dâng lên một cảm xúc xúc động không tả được.
- Mẹ!
Cô đi thật nhanh đến bên mẹ, bước chân rón rén như sợ làm phiền mẹ. Triệu Gia Hân ngồi vào giường bệnh, nhẹ nhàng nắm lấy tay bà, nắm lấy bàn tay gầy guộc chằng chịt những vết tiêm chích.
- Cửu Châu, anh đã hứa giúp tôi tìm bác sĩ giỏi cứu mẹ rồi đó.
- Tôi biết, em yên tâm, tôi đã liên hệ với bệnh viện. Họ đã cử bác sĩ giỏi nhất điều trị cho mẹ em rồi.
Anh nhất định, nhất định phải cứu lấy mẹ tôi!
Có thể thấy, giọng cô lạc hẳn đi. Cửu Châu đau lòng, chầm chậm đi đến bên cô, vỗ vai cô từ phía sau, như một lời an ủi.
Triệu Gia Hân có biết không, vì cô, Cửu Châu, hắn có thể làm tất cả.
Triệu Gia Hân ở lại bệnh viện cũng không lâu, cũng chỉ ngồi nói chuyện với mẹ một lúc rồi về. Cô không muốn ở lại lâu vì cô sợ bản thân sẽ không kìm được mà khóc trước mặt Cửu Châu, bởi mỗi khi gặp mẹ nước mắt cô lại tự động rơi ra.
- Nếu buồn thì cứ khóc đi! Tôi không cười em đâu.
Mọi hành động của cô đều bị con ngươi sâu thẳm của hắn thu vào. So với thấy cô khóc một trận đã đời, nhìn cô nín nhịn thế này hắn càng khó chịu hơn rất nhiều.
- Không sao, tôi không sao cả.
Triệu Gia Hân luôn tâm niệm rằng nếu bản thân khóc trước mặt người khác sẽ trở nên hèn mọn.
- Chúng ta về luôn chứ?
- Tùy anh thôi, tôi đi theo anh mà.
Sao hắn lại hỏi cô chứ? Xe của hắn, quyền của hắn, cô thì có quyền gì?
- Tôi nghe theo em.
Đấy đấy, hắn lại giở cái thái độ ngọt ngào ấy với cô rồi. Nó làm Triệu Gia Hân hết buồn. Nhìn thấy bộ mặt giống như làm nũng của tên tổng tài mệnh danh bá đạo lạnh lùng này, Triệu Gia Hân cũng phải dở khóc dở cười.
- Tôi á? Không muốn đi đâu hết. Nếu anh không đi đâu nữa thì về nhà đi, lát tôi còn phải học kịch bản nữa.
- Được.
Cuối cùng hắn chở cô về nhà.
Trên đường đi, bầu không khí trong xe một lần nữa lại rơi vào tĩnh mịch. Triệu Gia Hân ngồi ghế phụ, bị sự ngột ngạt làm cho bức người. Cô không thể tập trung ngắm cảnh nữa mà cứ vài phút lại len lén nhìn sang hắn một lần.
Cửu Châu cũng bứt rứt không kém. Hắn vừa tập trung lái xe, trong đầu vừa nghĩ đủ mọi thứ để tìm cách bắt chuyện với cô. Cả hai đều cảm thấy bầu không khí thật lúng túng.
- Anh.
- Em!
Không hẹn mà gặp, bất giác cả hai đều nhìn nhau, càng thêm phần ngượng ngập.
- À, không... Không có gì. Tôi chỉ muốn cảm ơn anh thôi.
Ở khoảng cách gần thế này, Triệu Gia Hân có thể nhìn thấy rõ vẻ đẹp quyền rũ của hắn. Nhịp tim cô bất giác đập loạn nhịp. Hai má cô đỏ lên, cánh môi đỏ mím lại, trên gương mặt xinh đẹp không giấu được vài tia bối rối. Móng tay cô cắm chặt vào lòng bàn tay để trấn an bản thân lúc này.
Thấy thế, Cửu Châu không khỏi cười thầm, giọng của hắn cũng dễ chịu hẳn:
- Đừng bấm móng vào tay, sẽ chảy máu đó. Còn nữa, em cảm ơn tôi gì chứ?
- Thì là, cảm ơn về bữa ăn đó. Cảm ơn vì đã mời tôi.
Nói xong, cô chỉ muốn đào một cái lỗ chui xuống. Muốn bắt chuyện với hắn thì nói hẳn ra. Đằng này lại còn nói dối rõ ràng như thế. Vừa rồi còn cau mày thầm mắng hắn, vậy mà bây giờ lại cảm ơn vì bữa ăn. Có vô lí không chứ.
Tiếng cười khẽ truyền đến bên tai càng làm cho mặt cô đỏ hơn. Tiếng cười làm cho Triệu Gia Hân có cảm giác như hắn đang cười nhạo mình vậy.
- Và còn cả, cảm ơn anh vì đã đưa tôi đến bệnh viện thăm mẹ nữa.