Cứu Giúp Nữ Chính Tôi Bất Ngờ Kiếm Được Người Yêu

Chương 36: Để Ý



Thấy bữa ăn ngon do chính tay mình nấu đã thành công dỗ ngọt Lâm An, Vũ Khôi Nguyên thở phào. Cũng may Lâm An không phải người giận dai nên lập tức tha thứ cho anh sau khi thấy một bàn đầy cao lương mỹ vị này.

"Vĩ mỹ nam đây có vẻ như dùng hết lửa nóng trong người để nấu ra bàn đồ ăn này nhỉ? Lắm như vậy sao mà ăn hết được đây~"

Thấy cô nàng lại tỏ ra không đứng đắn nên Vũ Khôi Nguyên lập tức đút cô một miếng sườn xào chua ngọt, ngay lập tức cô nàng đã trợn mắt nuốt miếng thịt sườn xuống rồi bật thốt lên.

"Ngon quá!!!"

Không để Vũ Khôi Nguyên tiếp tục nhắc nhở, Lâm An đã tự động vùi đầu vào ăn từng món trên bàn. Dù hai người đã quen nhau khá lâu nhưng cô chưa từng để anh vào bếp vì nghĩ rằng một thiếu gia chắc hẳn sẽ nấu ăn không ngon, ai biết được lại ngon không tưởng chứ.

Sau khi ăn xong bữa cơm, Lâm An ôm chiếc bụng tròn vo như bầu ba tháng của mình đi ra ghế sô pha ngồi xuống, giờ đây cô đã no đến mức không thể đứng nổi nữa rồi.

Người xưa đã có câu "Căng da bụng chùng da mắt.", vì thế nên cô cũng không ngoại lệ mà ngủ thiếp đi trên chiếc ghế êm ái.

...----------------...

Sáng hôm sau, trong lúc mơ hồ Lâm An chợt nghe thấy tiếng có người gọi mình dậy, nhưng một khi mà cô đã ngủ thì trời có sập cũng chẳng làm cô tỉnh được.

Thấy Lâm An ngủ không biết trời sao đất trăng gì nữa, Vũ Khôi Nguyên thử lay cô vài lần nhưng vẫn không thành công. Cuối cùng anh đành phải dùng biện pháp mạnh.

Đôi môi mỏng của Vũ Khôi Nguyên dần chạm vào bờ môi căng mọng của Lâm An, đầu lưỡi của anh vói vào trong lấy hết mật dịch trong khoang miệng cô khiến cô cảm thấy có phần khó thở. Chẳng bao lâu sau, Lâm An đã tỉnh dậy từ cơn mê mà tiếp ứng cho hành động của Vũ Khôi Nguyên.

Hậu quả của việc dùng biện pháp mạnh là anh phải chịu đựng cơ thể đầy lửa nóng của mình, ngược lại Lâm An vô cùng thoải mái mà chạy về nhà thay đồ để đi học trước.

...----------------...

Đến cổng trường, Vũ Khôi Nguyên dặn dò Lâm An trước khi chạy đi mua bữa sáng.

"Em đến cổng sau của trường đi, giờ tôi sẽ đi mua bữa sáng rồi chúng ta lên lớp luôn."

Nghe lời Vũ Khôi Nguyên, Lâm An cũng hiểu lý do vì sao anh lại dặn dò như vậy, đơn giản là do giảng đường vừa hay ở phía trước của cổng sau.

Chiều hôm nay sẽ có đại hội âm nhạc chào đón tân sinh viên nên người ra người vào nhiều hơn hẳn mọi khi. Sợ Lâm An sẽ lạc trong biển người nên Vũ Khôi Nguyên đành bảo cô đến đấy.

Ngay khi Lâm An đang đứng đợi Vũ Khôi Nguyên thì chợt thấy một cô nàng ăn mặc kín mít vừa đi vừa ngó dáo dác xung quanh trông rất đáng ngờ. Nhưng thứ Lâm An cảm thấy càng đáng ngờ hơn là hai tên đàn ông vạm vỡ ăn mặc đen từ đầu đến chân ở phía sau.

Thấy tổ hợp kỳ lạ ở trước mắt, miệng Lâm An giật giật, cô không hiểu nổi rốt cuộc tại sao lại có những kẻ trông thần kinh đến vậy ở đây.

Sợ mình đứng đây thêm chút nữa sẽ có chuyện nên Lâm An lập tức quay người định bỏ đi chỗ khác.

Có vẻ ông trời không muốn để cô yên bình nên người phụ nữ kia đang đi thì lập tức khựng lại nhìn về hướng cô.

"Này, cô gì ơi! Liệu cô có thể cho tôi hỏi một chút được không?" Một giọng nói trong trẻo đột nhiên vang lên khiến Lâm An không phản ứng kịp.

Thấy tình cảnh trở nên bất lợi, Lâm An bắt đầu căng chặt dây thần kinh, lúc này cô chỉ đành cầu nguyện đây là một người bình thường. Dù sao người ta đã hỏi mà cô không trả lời thậm chí còn chạy đi thì thật vô lễ quá.

"Được, cô hỏi đi. Cô cần hỏi về thứ gì?"

Người phụ nữ từ từ bước đến gần Lâm An rồi tháo kính râm trên mắt mình xuống khiến cô càng thêm căng thẳng, cũng may hai tên đàn ông vạm vỡ kia vẫn đang đứng yên tại chỗ.

"À, tôi chỉ muốn hỏi bộ đồ trên người cô của nhãn hàng nào mà thôi. Trông nó hợp mắt tôi lắm đấy." Người phụ nữ tiếp tục lên tiếng.

"Hả?" Lâm An hoang mang đứng như trời trồng ngay tại chỗ, cô không ngờ người phụ nữ này chỉ hỏi có như vậy.

"A! Tôi hơi thất lễ nhỉ? Liệu có làm phiền cô quá không? Do mắt thẩm mỹ của tôi rất kén chọn, hầu như chỉ hàng đặt riêng của các nhãn hàng thời trang nổi tiếng mới lọt vào mắt tôi nên khẳng định bộ đồ trên người cô cũng không kém cạnh."

Bất ngờ nhận được lời khen, Lâm An có chút ngượng ngùng, cô không chút do dự mà nói ra sự thật.

"Thật ra bộ đồ tôi đang mặc không phải của nhãn hiệu nổi tiếng nào đâu, chẳng qua đó chỉ là một bộ đồ đôi với người yêu do chính tay tôi thiết kế rồi đặt may mà thôi."

Người phụ nữ trước mặt nghe đến đây thì vô cùng ngạc nhiên, cô ấy lập tức kêu lên một cách đầy kinh ngạc.

"Không ngờ đấy! Tôi có thể trao đổi cách thức liên lạc với cô không?"

"Được chứ, tôi rất sẵn lòng."

Ngay khi Lâm An vừa định lôi điện thoại ra trao đổi cách thức liên lạc thì người kia chợt nhận được một cuộc gọi rồi quay sang nói với cô.

"Xin lỗi, giờ tôi có việc gấp rồi. Cô nhận danh thiếp của tôi nhé. Nhớ liên lạc với tôi nha." Vừa đưa danh thiếp cho cô, người phụ nữ kia đã chạy vụt đi như một cơn gió để lại Lâm An ngẩn ngơ đứng một mình.

Cô còn chưa kịp định thần lại thì Vũ Khôi Nguyên đã đi đến phía sau gọi cô ăn sáng rồi cùng nhau đi vào giảng đường.