Cứu Giúp Nữ Chính Tôi Bất Ngờ Kiếm Được Người Yêu

Chương 9: Khởi Hành



Cứu giúp nữ chính tôi bất ngờ kiếm được người yêu - Chương 9_Khởi hành_

Vậy mà chẳng mấy chốc đã đến hai ngày sau.

Lâm An nhanh chóng xách vali xuống dưới đại sảnh ngồi chờ Lưu Ý Hoa đến đón cô đi.

Khoảng mười lăm phút sau cô nàng kia mới khoan thai tới muộn khiến Lâm An không kìm được mà mở miệng trêu chọc.

“Ôi trời, ai đến muộn thế nhỉ? Có phải người bận hú hí với bạn trai lúc sáng sớm không đây?~”

“L-làm sao cậu biết?!” Lưu Ý Hoa giật mình.

Lâm An đứng dậy híp mắt ra vẻ bí hiểm ghé sát lại chỗ cô nàng đang đỏ bừng mặt kia.

“Tại sao à…tớ nghĩ cậu nên nhìn lại bộ dạng của mình bây giờ đi~”

“Sao cơ?”

Nhìn khuôn mặt hoang mang của bạn mình, Lâm An đẩy cô ấy ra phía trước cửa kính.

Ngay lập tức Lưu Ý Hoa đỏ bừng mặt. Vậy mà trên cổ cô lại có một dấu hôn mới lúc nào không hay.

“Aaaaa, sao tớ không biết sớm hơn cơ chứ!! Ngượng chết mất, phải làm sao bây giờ” Cô nàng rưng rưng nước mắt quay qua nhìn cô.

Lâm An tìm trong túi mình một chiếc băng cá nhân trong suốt dán lên dấu hôn cho cô.

“Rồi đấy, trông ổn nhỉ.” Cô vuốt cằm.

“Được rồi, chúng ta mau xuất phát thôi, đừng để mọi người chờ.”

Nói rồi hai cô gái xách vali bỏ lên cốp sau chiếc xe taxi đã được gọi trước.

Lâm An mở cửa xe phía sau ra thì đột nhiên thấy người quen.

“Ủa? Là chú hả?”

“Lại gặp cháu rồi cô bé, trùng hợp ghê ha.” Bác tài xế cười rạng rỡ nhìn cô.

Nhìn thấy bác cười không thấy tổ quốc đâu, cô thầm nghĩ “Từ lúc đến thế giới này mình gặp nhiều sự trùng hợp thật.”

“Haha, không ngờ cháu lại gặp được chú một lần nữa đấy, dạo gần đây chú có khỏe không?”

“Chú khỏe chú khỏe, mà vụ bạn trai cháu thế nào rồi, cháu trị được anh ta chưa?”

Lâm An chưa kịp phản ứng lại câu hỏi của tài xế thì Lưu Ý Hoa đã mở cửa xe ra ngồi vào trong.

“Hả? Bạn trai gì cơ? Lâm An, cậu có…ưm ưm…A! Đau!” Hoảng quá nên cô bịt miệng cô bạn dúi đầu cô về phía trước khiến cô ấy mọc một cục u trên đầu luôn.

Lúc này thì mọi cảm kích của Lưu Ý Hoa dành cho cô đã cạn sạch, cô quay qua mắng Lâm An.

“Lâm An! Cậu làm cái gì vậy hả? Đau chết tớ rồi!”

Lâm An vội xoa đầu cho cô bạn rồi thổi phù phù vào chỗ đau khiến cô nàng không thể giận nữa.

“Hừ, tha cho cậu lần này thôi đó nha, ai lại làm cái hành động trẻ con đấy, tớ lớn rồi đấy!”

Thấy Lưu Ý Hoa đã quên hết sạch chuyện bác tài xế nói, cô thở phào.

Tình cảnh của hai người khiến tài xế cười như được mùa, Lưu Ý Hoa quay sang nhìn bác bằng ánh mắt không đồng tình.

“Cháu thảm như này mà bác còn cười nữa, bác có phải là bác của cháu không vậy hả bác Thành?"

“Xin lỗi xin lỗi, tại mấy cháu làm bác buồn cười đấy chứ. Giờ chúng ta xuất phát nhé.”

Lâm An ngạc nhiên, hai người này vậy mà lại là bác cháu ư?

Một lúc sau bọn họ đã có mặt tại cổng trường. Vừa mới tới cô đã thấy một nhóm khoảng mười một, mười hai người đang đứng ở đấy với hai chiếc xe bảy chỗ, và trong đó còn có cả cậu bạn cô gặp hai hôm trước nữa.

Cậu nhiệt tình vẫy tay với bọn cô “Hai người nhanh lên nào, chỉ thiếu mỗi hai người thôi đấy!”

“Đây đây, bọn tôi tới liền.” Lâm An xách vali của mình xuống rồi chạy đến.

"Lâu rồi mới gặp cậu nha Lâm An~"

Một cô nàng xinh đẹp cao khoảng mét bảy lăm với mái tóc đen dài xoăn bồng bềnh nổi bật đột nhiên ôm lấy Lâm An rồi nâng cằm cô lên.

Lúc này mọi người xung quanh đều nhìn sang hướng này khiến Lâm An có phần ngượng ngùng.

Không để mình yếu thế, cô cũng nhìn cô nàng kia bằng ánh mắt thâm tình rồi ôm lấy eo cô ấy làm mọi người huýt sáo trêu chọc.

Đột nhiên Lâm An nhìn thấy một cô gái đáng yêu phía sau đang nhìn mình bằng ánh mắt ghen ghét, coi bộ cô chọc không đúng người rồi.

Nghĩ vậy, cô lập tức đẩy cô nàng đang ôm mình ra.

"Ôi, chẳng phải cậu vừa chủ động ôm tớ sao? Vậy mà giờ cậu lại đẩy tớ ra. Thật thương tâm quá đi mà~"

Lâm An nhướng mày không đáp lại lời của cô nàng.

Đúng lúc này cậu chàng kia vỗ vai cô nàng.

"Lam Ly à, em đừng có trêu Lâm An nữa, em biết tính cậu ấy hay ngượng rồi mà."

"Anh lo xa quá rồi Lam Quân ạ, thấy cậu ấy vừa nãy còn trêu lại em không, rõ ràng cậu ấy hoàn toàn không khó chịu." Lam Ly phồng má.

Đến giờ Lâm An mới để ý cô nàng kia và cậu chàng giống nhau như đúc, hai người hẳn là anh em ruột. Nhưng tại sao hôm đi ăn bún cô không gặp được Lam Ly cơ chứ?

Như nghe được tiếng lòng của cô, Lam Ly liền nói.

"Nghe bảo hôm nọ cậu và anh trai tớ gặp nhau hả? Tiếc là hôm đấy tớ bận đi dự tiệc sinh nhật người khác nên không gặp được cậu."

"Không gặp được cậu khéo tớ còn nhàn hơn ấy, ai mà chịu nổi cái tính người khác mới tới đã ôm chặt tỏ ra thâm tình của cậu." Lâm An cười trêu khiến cô nàng tỏ ra giận dỗi.

"Quá đáng quá đi, biết thế không nhiệt tình với cậu."



Cắt đứt lời giận dỗi của Lam Ly, Lam Quân vỗ tay hấp dẫn sự chú ý từ mọi người.

"Rồi rồi, nếu đã đủ người rồi thì tất cả mọi người mau lên xe xuất phát đi không muộn giờ."

"Đi thôi nào!" Cả nhóm đồng thanh nói rồi vào chỗ ngồi bắt đầu cuộc hành trình.

Lâm An mỉm cười chờ mong những trải nghiệm vui vẻ đầu tiên từ lúc cô đến đây.