“Thật không thể ngờ rằng Hạ Vũ lại đa mưu túc trí như vậy, tám năm trước hắn mới có mười mấy tuổi thôi.
Trong khi đám người đang cực kỳ kinh ngạc thì sắc mặt Từ Lão Hổ ngày càng khó coi.
Ai mà biết được đường hầm trong nhà sẽ dẫn đến đâu, nếu để Hạ Vũ trốn thoát, ông ta sẽ hoàn toàn mất mặt.
Lúc này, đột nhiên có người kêu lên: “Trận pháp? Trong nhà còn có trận pháp phòng ngự sao?”
Sắc mặt Từ Lão Hổ lại thay đổi lần nữa, lần này ông ta hung hăng mở cửa sổ ra, nhìn thấy xung quanh ngôi nhà đổ nát mà Hạ Vũ đang ẩn náu, thế mà lại có linh khí ngưng tụ, hóa thành một bức tường trong suốt.
“Khốn khiếp!” Từ Lão Hổ tức giận đến nỗi đập mạnh vào khung cửa sổ.
“Sử dụng trận pháp phòng ngự để ngăn chặn những kẻ truy đuổi, rồi sau đó trốn thoát qua đường hầm. Đến khi những kẻ truy đuổi phá vỡ được trận pháp thì cũng đã sớm cao chạy xa bay... Tuyệt diệu!” Những gia chủ đều có thể nhìn ra sự sắp xếp của Hạ Vũ.
Sau đó bọn họ lại cảm thán: “Hạ Vân Tiêu bỏ qua một nhân vật như vậy, quả thật là đáng tiếc!”
Từ Lão Hổ chỉ hận bản thân lúc đó tại sao không sớm ra tay?
Bây giờ ra tay cũng đã muộn, chờ đến lúc ông ta phá vỡ được trận pháp, đám người Hạ Vũ đã sớm bỏ chạy rồi.
Nhưng một lúc sau, ông ta chợt nhớ ra cái gì đó. “Bọn chúng trốn không thoát đâu! Mau mang muội muội của hẳn ra ngoài."
Từ Lão Hổ xua tay, cười lạnh nói u Hạ Vũ dám chạy trốn, vậy thì cứ giế t chết muội muội của hắn đi.”
Hồng Thất nghe được lời này, trong lòng không khỏi bội phục.
. Truyện Kiếm Hiệp
Vũ thiếu gia quả nhiên tài trí hơn người, có thể đoán ra đám người này nhất định sẽ đẩy Hạ Thiền ra ngoài.
Hắn ta lập tức dập đầu và hét lớn: “Từ lão gia, ta đã nói hết những gì cần nói rồi!”
“Cho hắn ta mười lượng bạc, rồi đuổi xuống lầu!” Từ Lão. Hổ tức giận nói.
“Hạ Vũ! Vận Trúc! Các người nhìn xem, đây là ai?”
Trong lúc Từ Bân hét lớn thì Hạ Thiền đang bị trói cũng được đưa ra ngoài.
Cô bé đã sớm khóc như mưa, hôm nay quả thật là một ngày đen đủi, buổi sáng ra ngoài mua màn thầu lại bị người của Từ gia bắt đi.
Sau đó, một cái bếp lò và nồi hấp khổng lồ cũng được đẩy ra.
Từ Bân cười lớn: “Hạ Vũ, nếu muốn chạy thì cứ chạy đi! Chỉ cần ngươi chạy trốn, ta sẽ cho muội muội của ngươi vào nồi hấp, làm một nồi bánh bao! Đến lúc đó nhớ quay lại mà thưởng thức.”
Quả nhiên, ngay sau đó Hạ Vũ đã xuất hiện với sắc mặt cực kỳ u ám.
“Từ gia các người làm vậy, không phải quá ác độc rồi sao?” Ánh mắt Hạ Vũ lạnh lẽo nói tiếp: “Muội muội của ta mới chín tuổi, chưa từng làm hại người Từ gia, hơn nữa cô bé còn không phải người của Hạ gia, không có ân oán gì với Từ gia hết”
“Vậy thì sao chứ?” Từ Bân ngông cuồng cười lớn: “Hạ Vũ ngươi không phải đã chuẩn bị cao chạy xa bay rồi sao? Chúng †a đều biết trong nhà có đường hầm! Các ngươi thích thì cứ việc rời đi, nhưng muội muội này sẽ thay các ngươi gánh chịu hậu quả”
“Ngươi!” Hạ Vũ tức giận nhưng lại không thể làm gì được.
“Các ngươi muốn như thế nào?” Hạ Vũ cuối cùng cũng đè nén được cơn tức giận trong lòng.
“Chờ đã!" Từ Bân cười lạnh, xoay người nói: “Ném vào nồi hấp đi!"
Bếp lò trong tiệm màn thầu vẫn luôn mở, chỉ cần mở ra là lửa sẽ bốc lên, trên bếp có một nồi nước lớn đang sôi ùng ục, có thể nhìn thấy khói tỏa ra nghỉ ngút.
Một cái lồ ng khổng lồ đã được đặt sẵn lên trên đó, sau đó Hạ Thiền bị ném vào trong lồ ng...
“Đừng mài Ca cal Cứu mạng!” Cô bé sợ hãi đến mức khóc thét lên.
“Khốn khiếp!” Hạ Vũ nhanh chóng bước ra khỏi trận pháp phòng ngự.
Trên tầng hai, Từ Lão Hổ cuối cùng cũng nở nụ cười.
Những gia chủ khác cũng lần lượt khen ngợi: “Biện pháp. của Từ gia chủ quả nhiên rất hữu dụng. Như vậy, Hạ Vũ chẳng những không dám rời đi, ngược lại còn muốn tự mình đi ra nộp mạng.
“Chờ lát nữa để đám Từ Dương ra tay đi!”
Hô hô hô!
Sau đó từng bóng người bước ra từ những phía khác nhau của con đường nhỏ.
Từ Hổ, dòng chính của Từ gia, Tiên Thiên tầng thứ tám; Từ Cường, dòng chính của Từ gia, Tiên Thiên tầng thứ bảy; Từ Báo, dòng chính của Từ gia, Tiên Thiên tầng thứ tám;
Cuối cùng là Từ Dương, nhỉ tử của Từ Lão hổ, cường giả trẻ tuổi của Từ Gia, thực lực đã đạt đến Tiên Thiên tầng thứ chín chỉ đứng sau Từ Lão Hổi
“Hạ Vũ, năm đó là do chúng ta khinh địch, ta không được có mặt ở trận chiến núi Hồng Nhai, thực sự rất hối hận!” Hứa Dương vừa bước ra, kéo theo một đám bụi bay mịt mù.
Tuy rằng tư chất tu hành của Hứa Dương kém cỏi nhưng từ nhỏ đã luyện võ, đi theo con đường linh khí ngoại luyện (1), những năm này đã tiêu tốn biết bao nhiêu là tiền tài, mua rất nhiều đan dược.
(1): tu luyện không giống bình thường
Vậy nên thân thể của hẳn ta đã vượt xa những võ giả bình thường, gần như bất khả xâm phạm, vũ khí của hắn ta là một đôi nắm đấm sắt.
Xưa nay Từ Dương vẫn luôn hậm hực vì không được ra tay trong trận chiến ở núi Hồng Nhai năm đó, nếu có hắn ta, kết quả đương nhiên sẽ khác.
Nhưng bây giờ, không ngờ răng lại có cơ hội gặp lại Hạ Vũ.
Với hắn ta mà nói, đây là một trận chiến định mệnh, tám năm trước đã bỏ lỡ, thế nhưng định mệnh đã khiến bọn họ gặp lại.
Và Hạ Vũ sẽ chết trong tay của hẳn ta.
“Hạ Vũ, tám năm trước trên núi Hồng Nhai khiến ngươi một trận liền nổi danh! Còn trận chiến hôm nay trên đường đá này, hãy xem Từ Dương ta lợi hại như thế nào, ta cũng sẽ một trận thành danh!”
Hắn ta vừa nói xong, thân thể liền chấn động.
Răng rắc, y phục bó sát người liền bị xé toạc, để lộ ra cơ bắp rắn chắc.
“Các ngươi mau tránh ra, một mình ta sẽ ra tay!”