Tịch Linh nhìn bàn tay phải của mình bị băng thành một cái móng giò, mệt mỏi thở dài nhìn Phong Ly kia chạy tới chạy lui trước mặt nàng.
“ Tiểu cô nương, cô uống thứ này trước đi”
Nàng liếc nhìn một cái chén ngọc được đặt trên một cái khay, còn Phong Ly cầm một cái cây dài đẩy cái khay đó đến trước mặt nàng.
“ Tiên nhân... ngài... đang bày trò gì thế?”
“ Cô nương, ta không biết cô không thích người tu tiên, ta không đến gần cô đâu... cô cứ bình tĩnh an dưỡng”
Nhưng ngài cũng đâu cần làm đến mức này?!
“ Ta muốn về nhà, cha mẹ đang đợi ta “ – Tịch Linh thuận mồm nói ra một cái cớ thoái thác, nhìn chằm chằm hắn xem hắn sẽ nói gì tiếp theo.
“Cô nương, nhà cô ở đâu? Để ta đích thân nói với bọn họ yên tâm để cô ở đây an dưỡng bệnh tình”
“...” Được rồi, là nàng lạc hậu nên không biết người tu tiên bây giờ nhiệt tình đến như thế.
Nhìn thấy nàng ta im lặng, Phong Ly mới rụt rè đẩy cái khay kia tới: “ Cô nương, thuốc này có thể giúp cô phục hồi gân cốt... chỗ tay bị thương kia...”
Tịch Linh cảm thấy bản thân đã không còn chút hơi sức nào nói với hắn liền nằm vật ra giường, nhắm mắt dưỡng thần.
“ Cô nương... cô nương?”
“ Tiên nhân, phải nói thế nào ngài mới thả cho ta đi đây?”
“ Cô nương, bệnh của cô thực sự rất kì lạ, giống như-“
“ Ta biết” – Tịch Linh ngắt lời, nàng chưa bao giờ mơ hồ về chính mình, nàng là Thần nữ, cũng đã hoàn thành nhiệm vụ bảo hộ tam giới. Nhưng bây giờ nàng là Tịch Linh, là một người hoàn toàn bình thường... tuyệt đối không muốn dính líu tới tiên gia.
Nàng thực sự đã rất mệt.
“ Tiên nhân, đúng là ta đã từng tu tiên, chắc ngài cũng nhìn ra việc ta bị hủy toàn bộ tu vi và trọng thương không thể chữa lành, vì thế hà tất gì phải cố chấp?”
Phong Ly gãi gãi đầu khó hiểu nhìn nàng: “ Tiên lộ của cô có lẽ vẫn còn rộng mở, vì sao lại không muốn tìm đường trở lại.”
Tịch Linh nhìn bộ dạng ngốc ngốc của hắn liền bật cười: “ Tiên nhân đã tu đạo bao lâu?”
“ Người ta nói ta có tư chất khá tốt, kết anh cũng rất nhanh... khoảng 300 năm nhỉ?”
“ Tiên nhân có phải luôn thanh tu trong Vân Di, hiếm khi ra ngoài đúng không?"
Hắn nhìn nàng, bất giác ngồi xuống mở miệng kể chuyện về mình: “ Ta là cháu của chưởng môn, đúng như cô nói... thúc ấy bắt ta ở trong núi không cho ra ngoài, lần này đi tìm thần nữ cũng bảo 2 đệ tử của huynh ấy đi cùng theo, làm sao cô biết?”
“ Vì ngài rất đơn thuần”
Phong Ly chớp mắt há hốc mồm nhìn nàng, cho đến khi tự hắn cũng thấy chính mình đã nói quá nhiều chuyện. Nhưng tiểu cô nương trước mặt càng kì lạ hơn, mỗi một cái chớp mắt của nàng ta... giống như có thể làm vạn vật an lòng.
Tịch Linh nhìn Phong Ly: “ Ta không muốn mở lại tiên lộ vì ta không muốn trở thành như các ngài”
“ Vì sao?”
“ Tiên nhân vì sao lại muốn tu tiên, có thể bằng lòng nói thật cho ta hay không?”
“ Ta muốn bảo vệ chúng sinh, ngộ ra đại đạo...mục đích của người tu tiên không phải như thế sao?”
Chẳng trách Tịch Linh nói Phong Ly đơn thuần, hắn giống như một đứa trẻ mới lớn, nghe người lớn luôn miệng nói về lí tưởng gì đó rồi tự mình gán ghép nó thành giấc mơ của chính mình, nhưng có lẽ đối với Phong Ly... nó đúng đắn.
Còn đối với nàng...
“ Chính vì ta không còn muốn bảo vệ chúng sinh nữa “Tịch Linh nghiêng đầu nhìn hắn, đối phương có vẻ ngạc nhiên không thể giấu nổi.
Nàng làm thần nữ đã đào tất cả tim gan ra ngoài, cuối cùng dẹp được đại họa... Tịch Linh cũng cố không nổi nữa.
“...”
Một tiểu cô nương trẻ tuổi bình thản nói với hắn rằng không muốn đi cùng với chúng sinh nữa, Phong Ly có cảm giác thế nào... hắn chợt có một chút không cam lòng, một chút khó chịu... thương hại.
“ Ta...”
“ Ngài tên Phong Ly phải không?”
“ Ừm, cô gọi ta Phong Ly, đừng dùng tiên nhân gì đó”
Tịch Linh gật đầu: “ Phong Ly, ta thực sự không muốn dính líu đến tiên môn, một chút cũng không muốn... ta vì đại đạo mà các người theo đuổi đã mất đi quá nhiều thứ, chúng đều là những cái giá lấy cả đời ta cũng không gánh nổi... ta sống đến tận bây giờ chỉ vì muốn gặp lại một người... không muốn hy sinh nữa”
Phong Ly vẫn cố chấp: “ Nhưng... nhưng muốn làm việc lớn phải có hy sinh, sao cô không nghĩ thoáng thêm một chú-”
“Phong Ly, bây giờ ta thực sự chẳng còn gì để hy sinh nữa”
Mắt nàng ta rất trong rất sáng... nhưng nhìn kĩ sâu bên trong lại chẳng có gì... chẳng chứa nổi cả một hư ảnh.
“ Xin lỗi...”
Hình như... hắn đã nói chuyện không nên nói rồi.
Tịch Linh lắc đầu nhìn hắn: “ Ta tên Tịch Linh”
Nghe cô nương này cô nương nọ đến mệt tai, dù sao tên của thần nữ đại lục cũng đã sớm quên mất, Tịch Linh bây giờ chỉ là phàm nhân chờ đợi một kẻ sẽ không bao giờ sống lại, một cô nương không có gì để nhắc đến.
Phong Ly nhìn nàng, bỗng nhiên giơ tay ra chỉ vào khăn che mặt của nàng: “ Tịch Linh, ta muốn làm bạn với cô... cô tháo nó ra đi... có được không?”