Tất cả đều nằm dưới quyền cai quản của phong chủ cung chủ, hầu hết các cung chủ đều thuộc Nguyên Anh sơ kì hoặc trung kì, họ lại thuộc dưới quyền của chưởng môn Sương Ngọc, hằng ngày hắn ghen điên ghen khùng vì nàng ở gần Phong Ly, nhưng thực sự y vẫn là một kẻ tài giỏi, quản lí cả một đại môn như thế, không giỏi mới là lạ.
Tịch Linh nhìn Ân Quỳ, nhẹ lắc đầu: “ Xin lỗi, là ta nhiều chuyện rồi”
Phong Ly đứng dậy định đưa nàng về điện Thừa Tô, nhưng Tịch Linh vừa chuẩn bị ngồi dậy, Ân Quỳ lại cản lại.
“ đợi đã, trước khi đi thì cô nên giải thích chuyện vì sao cô chắc chắn chấn động ở ngay bên dưới Vân Di”
“...”
Tịch Linh khẽ cúi đầu: “ Thôn nữ ở sơn dã hẻo lánh, có thể vì hoàn cảnh trở nên nhạy cảm hơn người thường một chút, ta là người đầu tiên bước ra khỏi điện chủ, một chân đã đạp xuống mặt đất, tất nhiên trong chớp mắt cảm nhận được chấn động lan tỏa từ điểm ngay dưới chân. Hơn nữa Vân Di lớn như thế, nếu bị kẻ địch tấn công lên kết giới, chấn động sẽ không xuất phát từ chân, làm rung chuyển cả núi, e rằng chỉ có dị tượng ở chân núi”
Nàng gần như là lấp liếm cho qua, nhưng ai trong bọn họ cũng nhìn ra nàng là một thân phàm nhân, còn trọng thương suýt chút mất mạng, lòng nghi ngờ chí ý sẽ tiêu đi một chút.
“ Chờ đã...”
Một thiếu niên trông còn nhỏ hơn cả nàng đột ngột lên tiếng, nghiền ngẫm Tịch Linh từ đầu cho đến chân.
“ Cô... là người mà mấy hôm trước nhóm người Hồng Tự Diệp Anh đưa lên núi, sao đó bị Phong Ly đưa đi phải không?”
“...”
Nàng vẫn còn mơ hồ nhớ về gặp đồng môn nhiệt tình đến đáng sợ kia, nếu họ không cố cháp kéo nàng lên núi, Tịch Linh sẽ không gặp Phong Ly, cũng sẽ không có những chuyện sau đó diễn ra.
“ Không cần chối bỏ, nếu ta gọi Diệp Anh đến đối chất cũng sẽ tự nhiên rõ ràng”
“ Tiên nhân... chuyện này quan trọng đến thế sao?”
“ Phải, đối với ta cực kì quan trọng”
“...”
Tịch Linh chầm chậm gật đầu, nhìn thấy sự thừa nhận của nàng, 2 mắt Hữu Du từ từ sáng lên, hắn trông còn nhỏ tuổi hơn cả nàng, 2 mắt sáng kia giống hệt như tìm được đồ chơi thú vị của tiểu hài tử.
“ Vậy vạn thú ở Hoán Qua sơn bảo vệ cô là thật đúng không?”
“...”
Vạn thú bảo vệ? Lúc đó Tịch Linh cạn kiệt sức lực nằm trên một gốc cây, không lâu sau đó đã tỉnh lại dưới chân núi Vân Di, chẳng lẽ lúc Diệp Anh đưa nàng về còn có cả thú ở Hoán Qua sơn?
“ ta thực sự không biết”
Hữu Du biết nàng ta không nói dối, ngay trong đại điện, hắn gọi ra một con khổng tước hỏa tịch, khổng tước bản tính kiêu ngạo sẵn khó, thuần phục cực kì khó khăn.
Nó nhìn Tịch Linh, không ngoài sự đoán của Hữu Du, tiểu khổng tước đỏ rực kia thực sự nhảy xuống đi bên trước mắt nàng. Thiếu nữ khẽ thở dài, đưa tay vuốt cái đầu nhỏ của nó, khổng tước hình như vui vẻ hót lên một tiếng thánh thót, còn dụi dụi đầu vào tay nàng như làm nũng. Mọi người ở đó đều có vẻ mặt kì lạ nhìn nàng. Hữu Du trông càng vui hơn nữa.
Từ nhỏ Tịch Linh đã có thể tương linh với vạn thú, không phải sau khi nàng phi thăng thành thần mới có. Bẩm sinh đã có, bị lộ ra cũng có gì đáng phải bận tâm.
“ Trên đời này có mấy người được vạn thú yêu quý chứ... không phải tâm tư trong sạch tuyệt đối cũng là kẻ mang thần chức và thiên mệnh”
Tịch Linh khẽ khom người: “ Ta chỉ từng là một thuần thú sư, có chút mánh khóe vặt vãnh mới tiếp cận được linh thú của tiên nhân, chỉ là kĩ xảo hèn mọn làm bẩn mắt mọi người, thực sự không dám nhắc đến”
Phong Ly ở đằng sau lưng Tịch Linh ngẩn người, tu vi của nàng bị hủy hoại đến tổn thương cả tận gốc rễ, nhưng trước giờ y chỉ nghĩ nàng là kiếm tu hoặc tu luyện linh khí... bởi tâm pháp lúc trước nàng dạy y kì diệu vô cùng, không ngờ Tịch Linh cũng từng có thể thuần thú, thuần cả yêu thú và linh thú...
Tư chất như thế không biết hơn hắn biết bao nhiêu lần, nhưng cuối cùng lại từ bỏ cả tiên lộ mênh mông. Phong Ly thực sự cảm thấy rất đau lòng.
Hữu Du nhìn nàng: “ Cô nương, vào Thuần thú phong của ta không? Tuyệt đối không bạc đãi cô”
“...”
Tịch Linh ngớ ra, tất cả bọn họ đều đồng loạt im lặng. Khoan đã... hình như chúng ta đang nói về chấn động Vân Di đúng không? Sao bây giờ lại nói chuyện thu người rồi?
Sương Ngọc hắng giọng, Hữu Du cũng không quá đáng, hắn chỉ nói với nàng gặp hắn sau khi cuộc nghị luận này kết thúc. Phong Ly nhăn mày nhìn y, Tịch Linh lại cảm thấy mệt đến thở không ra hơi.
Trước khi mọi người ra về khỏi điện Thừa Tô, Vân trưởng lão vẫn lườm nàng một cái, Tịch Linh chỉ nhẹ nhàng hành lễ cúi chào, bọn họ có theo lệnh của Sương Ngọc không làm khó nàng.
“ Tịch Linh phải không? Cô qua đây”
Hữu Du vẫy vẫy tay với nàng, thực sự trông y rất nhỏ, chiều cao còn không cao đến vai Tịch Linh, nhưng bộ mặt đáng yêu như ngọc kia lúc nào cũng cực kì nghiêm túc... hệt như một ông cụ non.