Cho dù Tư Mã Lan cao nhã thanh khiết thông minh hơn người, nhưng trong lúc nhất thời nàng cũng có hơi bối rối!
Trong mắt Tư Mã Qua hiện lên một hình ảnh, khuôn mặt lạnh lùng càng đỏ bừng: “Tiểu thư, đó là mấy lời thầm kín giữa nam nhân với nhau”
Nàng ta thì thầm vào tai Tư Mã Lan.
Ngay lập tức.
Tư Mã Lan hiểu được!
Những rạng mây đỏ bay qua khuôn mặt xinh đẹp trắng như ngọc của nàng, sắc mặt ửng đỏ.
“Tiểu Qua, ngươi có chỗ không thích hợp!” “Thiếu nữ chiến sĩ lạnh lùng bình thường đâu rồi?" “Ngươi đó, nha đầu chết tiệt này... ta bảo ngươi đi chú ý
việc phòng thủ của Thân Vệ Doanh, ngươi đi rình coi bọn họ. tắm rửa làm cái gì?”
Tư Mã Qua mím môi đỏ mọng, vẻ mặt bất mãn: do đám thân vệ khiếm khuyết đó, chỉ cần ta đến gần thám thính, bọn họ sẽ đề phòng ta giống như đề phòng kẻ cướp. vậy
“Làm cho ta giống như nội gián từ bên ngoài đến, thật đáng ghét!”
“Ha ha ha..."
Tư Mã Lan lắc đầu khẽ cười: "Không phải đang đề phòng ngươi!"
Tư Mã Qua sửng sốt: “Vậy bọn họ đang đề phòng ai?”
Tư Mã Lan nghiêm túc nói: “Hân đang đề phòng tất cả người ngoài!”
Tư Mã Qua: *..."
Thấy thủ lĩnh thân vệ của mình nghỉ hoặc, Tư Mã Lan đành phải giải thích: “Tiểu Qua, mặc dù ta và hản đã có hôn ước vua ban, nhưng tình thế hiện tại của chúng ta giống như đang đánh cược vậy!"
“Nếu hần muốn sống sót đi đến Đại Hoang Châu, trở thành Hoang Châu Vương danh xứng với thực, hẳn không thể giao phó mạng sống của mình cho người ngoà
“Hản là một người vô cùng thận trọng!" “Cho nên, ngay cả chúng ta, hẳn cũng phải đề phòng!” “Bởi vì hản không thể thual”
“Thua có nghĩa là chết!”
Tư Mã Qua bừng tỉnh hiểu ra: “Thì ra là vậy!”
“Tiểu thư, nếu đã như vậy thì chúng ta cũng tự bố trí phòng ngự cho minh đi!”
“Được!”
Tư Mã Lan mim cười nhìn ra bên ngoài, ẩn ý sâu xa: “Mạng sống của chúng ta nhất định phải năm trong tay chúng tạt
“Một khi thích khách tới đây, cũng sẽ không bỏ qua cho ta chỉ vì ta là Nhị tiểu thư của phủ Tư Mã!”
Sắc mặt Tư Mã Qua trở nên ngưng trọng: “Tiểu thư, nếu là vị ở Đông cung ra tay, nhất định sẽ dùng thế sấm vang chớp giật mà đến. Chỉ sợ đám tàn binh của Hoang Thân Vương sẽ không ngăn cản được!"
Tư Mã Lan không tỏ rõ ý kiến: “Phải xem vận mệnh của hắn!"
“Tuy rắng hẳn thông minh hơn người, nhưng thủ hạ của hắn lại đầy thương binh, không bột sao gột nên hồ!"
“Tiểu Qua, khi trận chiến bắt đầu, ngươi hãy ở bên cạnh. hần, bảo vệ cho hẳn!”
“Vâng!”
Tư Mã Qua nhận mệnh lệnh: “Tiểu thư yên tâm, hẳn là chia khóa mở ra cánh cửa tự do của người, ta sẽ dùng mạng sống của mình bảo vệ hẳn chu toàn!”
Tư Mã Lan suy nghĩ một chút: “Nếu không thể làm gì được, ngươi có thể rứt lui!
“Tuy tự do đối với ta rất quan trọng!” “Nhưng ngươi cũng quan trọng với ta!”
Tư Mã Qua không khỏi cảm động: “Ta tự nguyện quên mình để phục vụ tiểu thư!”
Bên kia.
Hai mươi dặm phía trước Đào Hoa Ổ Bảo, có một ngọn núi tuyết khổng lồ tên là Mãnh Hổ
Nơi này núi cao rừng rậm, địa thế hiểm trở.
Dưới chân núi là con đường chính dẫn đến phía tây Đế Đô.
Do mấy ngày gần đây tuyết rơi dày đặc, nên trên con đường chính đã phủ một lớp tuyết dày, cao đến đầu gối của một người lớn, khiến việc đi lại trở nên khó khăn.
Vì vậy, trên đường có rất ít người qua lại
Mà ở Mãnh Hổ trại.
Nơi này là sào huyệt của một băng cướp trên núi Mãnh Hố, được xây dựng sâu trong núi Mãnh Hổ, vách núi bao vây. đường đi hiểm trở, dễ phòng thủ nhưng khó tấn công
Ba năm sau khi Mãnh Hổ trại được thành lập, phần lớn đạo tặc trong trại đều là tội phạm truy nã chạy trốn khỏi Đế. Đô, trên người mỗi tên đều mang một án giết người, kết bè kết cánh ở núi Mãnh Hổ cướp bóc người qua đường
Cướp của, cũng cướp sắc!
Giết người cũng diệt khẩu!
Trong ba năm qua, đám cướp này đã gây ra vô số vụ giết người trên con đường chính này!
Nhưng bởi vì phong cách tàn nhãn diệt sạch tất cả người sống của bọn chúng mà khiến cho quan phủ không thể tìm ra được tung tích của đám cướp này.
Vào lúc này.
“Ah.."
Tiếng kêu sợ hãi của một thiếu nữ vang lên từ trong Tụ Nghĩa đường của Mãnh Hố trại.
Trong âm thanh lộ ra sự đau đớn vô tận, giống như tiếng kêu của một con chim sơn ca bị thương.
“Cầu xin các người, hãy tha cho tai” Một thiếu nữ xinh đẹp đầu tóc rối bù đang bị bốn tên
cướp hung ác đ è xuống một chiếc bàn gỗ dài, nước mắt rơi như mưa, đau khổ cầu xin.
Làn da trắng nõn đầy vết bầm tím.
Đột nhiên.
“Chậc, chậc, chậc...
Hai mắt đám cướp trong Tụ Nghĩa đường tỏa sáng, nhìn chấm chắm vào thân thể của thiếu nữ, hầu kết lăn lộn trên dưới, mặt đỏ tai hồng hét lên: “Cởi ra Cởi ral Cởi ral”
Ngay sau đó. c2
Một tên nam nhân đầu trọc cao lớn sốt ruột không chờ nổi vọt lên.
Bỗng nhiên, một thanh kiếm mỏng nhanh như chớp xuyên qua cổ họng tên nam nhân đầu trọc, mũi kiếm lóe lên tia máu quỷ dị
“Bùm."
Tên nam nhân đầu trọc cao lớn chết không nhầm mắt, mềm nhữn ngã vào giữa đôi chân dài của thiếu nữ.
“Phốc..” Thanh kiếm bị rút ra.
Máu đỏ tươi phun ra từ lỗ máu, bản tung tóe khắp người thiếu nữt
Ngay sau đó. “Vèo vèo vào..."
Một bóng dáng mảnh khánh như mộng như ảo, nhanh chóng vung ra bốn ánh kiếm quang, tựa như rằn độc xé nát không khí, cắt cố bốn tên đạo tặc ở mép bàn.
“Phốc phốc phốc phốc..."
Mưa máu phun ra từ cổ họng của bốn tên đạo tặc, bao trùm da thịt tr@n trụi của thiếu nữ, như thể đang rửa sạch tội
lỗi mà bọn chúng đã gây ra với thiếu nữ:
Toàn thân thiếu nữ nhuốm đầy máu, cơ thể cứng ngác. như tạc tượng, bị dọa đến choáng váng!
Lúc này.
Đám cướp trong Tụ Nghĩa đường mới lấy lại phản ứng, một tên cướp mập mạp gần lên như heo bị chọc tiết: “Kẻ địch tấn công!”
“Trại chủ và bốn đương gia bị ả ta gi ết chết!”
“Các huynh đệ, bắt lấy tiểu cô nương này, làm chết ả ta, báo thù cho trại chủ và mấy vị đương gia!"
Đúng vậy!
Kẻ sát nhân là một thiểu nữ xinh đẹp mặc một thân hắc.
Nàng ta có dáng vẻ xinh đẹp trắng nõn, khuôn mặt trẻ con, thân hình hoàn mỹ, vẻ mặt ngây thơ.
Tuy nhiên, thanh liễu kiếm đảm máu trong tay nàng ta đang nói cho đám cướp biết một sự thật... đây là một tiếu cô nương thủ đoạn tàn độc!
Giết người không chớp mắt!
“Giết...”
Bọn cướp hét lên: “Gi ết chết tiểu cô nương này!”
“Giết ả ta!"
Lúc này
“Vũ vũ vù...
Một đám häc y nhân bay đến bên ngoài Tụ Nghĩa đường,
mỗi người đều có thân thủ cao cường, lao vào giữa đám cướp.
“Phốc phốc phốc.
Đám hãc y nhân võ nghệ cao cường, đao kiếm lướt ngang qua, máu rơi như mưa, một kiếm đoạt mệnh.
Đám cướp hoàn toàn không phải đối thủ của đám häc y nhân này!
Một lúc sau
Tất cả bọn cướp trong trại đều bị giết sạch!
Trên bàn gỗ, thiếu nữ dinh đây máu run rẩy đứng lên, nàng ta cởi áo khoác của trại chủ với ánh mắt đầy thù hận, quấn quanh người.
Sau đó.
Nàng ta quỳ xuống trước bàn gỗ, dập đầu: “Diệp Kim Liên tạ ơn ân nhân đã cứu mạng!"
“Không biết có thể nói cho Kim Liên biết tên của ân nhân được không?”
“Sau này Kim Liên sẽ lập một bài vị trường thọ cho ân nhân ở trong nhà, cầu phúc cho ân nhân cả đời!"
“Ha ha ha...”
Nữ hắc y Đồng Nhan cười lạnh: “Nếu ngươi đã dám mặc quần áo của người chết ở trên người, chứng minh ý chí sống sót của ngươi đã vượt qua nỗi nhục nhã của ngươi, sau này nhất định có thể sống tốt!"
“Ngươi không cần biết tên của ta, cũng không cần phải lập bài vị trường sinh cho ta, ta chỉ là vừa vặn cứu được ngươi
mà thôi!"
“Sở dĩ ta không giết ngươi... là bởi vì nơi này đã có quá nhiều người chết!”
“Đi thôi!"
Thiếu nữ tên Kim Liên nhìn kỹ thiếu nữ häc y một cái, sau đó lại tìm được một ít bạc vụn trên người tên trại chủ đầu trọc, nhặt một cái đùi gà dính máu trên bàn gỗ, vừa ăn vừa đi
ra ngoài
Máu tươi trên đùi gà nhuộm đỏ đôi môi tái nhợt của nàng †a, giống như dã thú đã xé sống con mỗi!
Nhưng nàng ta lại không chút đế tâm!
Hiện tại nàng ta chỉ muốn sống!
Người nhà của nàng ta đã bị đám cướp này giết sạch!
Đám cướp lại bị đám hắc y nhân đồ sát.
Mặc dù kẻ thủ của nàng ta đã chết
Nhưng, tất cả kẻ cướp trong thiên hạ này đều đáng chết.
Tất cả đều đáng chết!
Sau khi bóng dáng Kim Liên biến mất, nữ hắc y Đồng Nhan mới giòn giã nói: “Sư tỷ ra lệnh cho chúng ta ám sát Cửu Hoàng tử ở dưới chân núi Mãnh Hổ này!”
“Theo như tính toán, lúc chạng vạng đoàn người của Cửu Hoàng tử sẽ đến đây!”
“Bây giờ mọi người nghỉ ngơi đi!”
“Tuân lệnh xuống núi hoàn thành nhiệm vụ!” “Vâng
Đám hắc y nhân che mặt đều kính cẩn chấp nhận mệnh lệnh.
Bỗng nhiên.
Một tên hắc y nhân từ phía xa lao đến, quỳ một gối trước. mặt thiếu nữ Đồng Nhan: “Nhị thánh sứ, Đại thánh sứ phái ta đến truyền lệnh!”
“Đại sư tỷ có chỉ thị gì?”
“Đại thánh sứ nói... đoàn người của Cửu Hoàng tử đang nghỉ ngơi ở Đào Hoa Ổ Bảo!”
“Nếu hôm nay bọn họ không gấp rút lên đường, thì ra lệnh cho người dẫn đội đến Đào Hoa Ổ Bảo, không chữa lại bất kỳ ai, giế t chết không that”
Nhị thánh sứ Đồng Nhan cau mày: “Phải gấp gáp như vậy sao?”
Häc y nhân gật đầu: “Đại thánh sứ nói, vị ở Đông Cung muốn thấy đầu của Cửu Hoàng tử ngay lập tức!”
“Cho nên, nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ trong đêm nay, không được chậm trẽ!”
Trong mắt Nhị thánh sứ Đồng Nhan lộ ra sát lệnh!”
“Hồi bấm với đại sư tỷ tối nay Cửu Hoàng tử chắc chắn sẽ chết!"
“Ta sẽ mang đầu của Cửu Hoàng tử đi gặp tỷ ấy!"