Một trăm quả bóng gỗ được gắn ở đãng sau một trăm chiếc xe ngựa, lắc lư qua lại, cực kỳ nghịch ngợm, không hề dừng lại một giây nào.
Đăng sau mỗi chiếc xe ngựa là bốn người lính được vũ trang đầy đủ, cầm trường thương trong tay chạy đuổi theo xe ngựa.
Hạ Thiên cũng mặc áo giáp bình thường đứng trên nóc. một chiếc xe ngựa, trầm giọng bảo: “Tục ngữ nói, luyện côn
một tháng, luyện đao một năm, luyện thương cả đời!”
“Nếu như muốn có thương thuật giỏi thì nhất định phải tốn cả đời mới có thể thành công phần nào.”
“Lúc đánh trận chúng ta phải dùng thương nhưng lại không có nhiều thời gian để luyện tập!”
“Cho nên, chúng ta chỉ luyện một chiêu duy nhất là đâm... Phải đâm thương nhanh, mạnh, chuẩn.”
“Mọi người cứ thử tập trước đi.”
Nói xong, Hạ Thiên nhảy xuống xe ngựa, cầm một cây trường thương lên, đứng cạnh Tàng Nhất, Tàng Nhị, Tàng Tam, đâm một nhát thương trúng ngay chính giữa quả bóng gỗ.
Hắn cười nhạt một tiếng!
Thân thể này đúng là quá hoàn hảo để tập võ.
Rất tốt!
Lập tức.
“Giết! Giết! Giết! Giết!”
Tiếng hô ” vang lên trong đội xe, một nhóm bốn người luân phiên nhau đâm thương vào quả bóng gỗ, tiếng thương xé gió vang khắp đất trời.
Thế nhưng, bởi vì quá bóng gỗ lắc lư liên tục, hơn nữa nó chỉ bé bằng quả trứng gà cho nên các tân binh Vương phủ đều đâm hụt vào không khí.
Chuyện này khá khó đối với các tân binh.
Nhưng đối với thiếu niên tàng kiếm thì đây chỉ là chuyện nhỏ.
Bởi vì bọn họ là võ giả, có thể chất tuyệt vời, có thể làm được tới mức mắt nhìn tới đâu, lòng nghĩ thế nào là thương sẽ đâm tới đó.
Đồng thời, bọn họ còn từng trải qua rèn luyện sinh tử tựa như địa ngục nên tố chất tâm lý lại càng khác biệt. Đối với bọn họ thì chuyện này không hề khó.
Hạ Thiên ngước mắt lên, trầm giọng bảo: “Triệu Tử Thường, hiện tại ta bổ nhiệm ngươi làm Tổng giáo đầu Thương thuật, một trăm người đội thiếu niên tàng kiếm sẽ
tách nhỏ ra, tham gia vào các tổ để hỗ trợ ngươi huấn luyện mọi người!”
“Vâng!” Triệu Tử Thường nhận lệnh rời đi.
Xét về thương thuật thì trên đời này ít có ai là đối thủ của hắn ta.
Một bên khác. “Vù vù vù..”
Những tiếng thương đâm hụt đằng sau xe ngựa của Tân Hồng Y làm nàng ta thấy sảng khoái vô cùng.
Đám tân binh mà phủ Hoang Châu Vương chiêu mộ được ngay cả cầm thương cũng không chắc, không đâm trúng nổi một quả bóng gỗ thì nói gì tới sức chiến đấu?
Hơn nữa, chỉ luyện mỗi một chiêu đâm thương thì sau này ra chiến trường liệu có làm được gì?
Đúng là lãng phí thời gian! Lãng phí công sức!
Tân Hồng Y càng thêm chắc chắn Hoang Châu vương không biết gì về binh pháp.
Hắn chỉ đang làm bừa mà thôi. “Ha ha ha...”
Tân Hồng Y lại bắt đầu trào phúng: “Tiểu Tàng Cửu, sư phụ ngươi đang luyện binh kiểu gì thế?”
'Tàng Cửu nhướng mày: “Sư phụ không nói, ta cũng không hỏi, cho nên ta cũng không biết!” m