Không cách nào tưởng tượng nổi trước khi chết họ đã trải qua nỗi đau như thế nào.
Không cách nào tưởng tượng nổi họ đã trải qua nỗi sợ như thế nào.
Họ và thai nhi trong bụng chết quá thê thảm! Bọn ác phỉ này đúng là táng tận lương tâm! Mắt Hạ Thiên đỏ hoe.
Mắt Triệu Tử Thường cũng đỏ hoe.
Ở trong bóng tối, mắt của các thiếu niên tàng kiếm cũng đỏ hoe.
Đằng sau xe ngựa, mắt của các binh sĩ phủ Hoang Châu 'Vương cũng đỏ hoel
Thiên hạ thập đại ác phỉ quả là toàn những kẻ phát rồ.
Triệu Tử Thường nắm chặt cây thương trong tay: “Vương gia, ác phỉ cố ý chọc giận chúng ta!”
Hạ Thiên gật mạnh đầu: “Ta biết!” Gió xuân ấm áp nhưng người Hạ Thiên lại lạnh giá.
Lỗ mũi của binh sĩ phủ Hoang Châu Vương phun ra lửa, họ nắm chặt binh khí trong tay.
“Ha ha ha..."
Hắn là thập đại ác phỉ thấy sảc mặt Hoang Châu vương rất thú vị: “Hoang Châu vương, ngươi đừng sợi”
“Ngươi biết bọn họ đến từ đâu không?”
Giọng Hạ Thiên rít ra từ kẽ răng, không có chút tình cảm nào: “Từ đâu?”
Huyết Thủ Nhân Đồ Đỗ Sát chỉ tay ra sau lưng: “Hoang Châu đấy!”
“Đại Hoang Châu của ngươi đấy!”
“Các nàng đều là nữ nhân của Hoang Châu các ngươi, hài tử trong bụng đều là hài tử của người Hoang Châu”
“Các nàng đều là con dân của Đại Hoang Châu ngươi!”
Đỗ Sát cười nhe răng: “Ngươi là Hoang Châu Vương, nhất định phải báo thù cho bọn họ đấy”
“Giờ bọn ta đang ở ngay đây, ngươi qua đây đi.” “Qua mà báo thù đi này”
“Có điều, nói thật nhé... Người ở Hoang Châu cũng hầu hết là tội nô hoặc là con cháu của tội nô thôi, bọn họ là những người đê tiện nhất trên đời, tính mạng rẻ rúng nhất trên đời, người Thiên Lang có thể giết, dị tộc ở Thập Vạn Đại Sơn có thể giết, lẽ nào ác phỉ ta đây lại không thể giết bọn họ hay. sao?”
“Trước khi ta tới, có lẽ tính mạng của bọn họ thật rẻ rúng, có lẽ bọn họ cũng giống như cỏ dại ven đường mặc người chà đạp, mặc người nhổ bỏ, chết rồi còn bị người khác phỉ nhổ.”
“Nhưng hôm nay, ta đến đây!”
“Ta là Vương của bọn họ, là chỗ dựa của bọn họi”
“Kẻ nào giết bọn họ thì ta giết kẻ đó.”
“Hôm nay, ngươi giết bọn họ, ta sẽ giết các ngươi, dùng máu của các ngươi tế điện các nàng!”
“Sau tối nay, trên đời này sẽ không còn thập đại ác phỉ nữa!”
Chiến ý dấy lên đầy căng thẳng. “Ha ha ha...”
Thiên hạ thập đại ác phỉ cười chảy nước mắt: “Hoang Châu Vương, ngươi vẫn còn bình thản được à, bị dọa sợ rồi phải không?”
“Người đâu, lôi thêm một đứa nữa ra đây.”
Lúc này, một cỗ xe chở cọc người nữa lại bị đẩy ra đây, trên cột vẫn là một nữ tử máu me đầm đìa.
Có điều, thai phụ bị mổ bụng, mổ ngực này vẫn còn chưa tất thở.
Tóc của nàng ấy bị cột vào cọc gỗ, khuôn mặt méo xẹo đi vì đau đớn, hai mắt mở to nhìn về phía đội xe của phủ Hoang Châu Vương, dùng nốt chút sức lực cuối cùng hét lên: “Ngươi là Hoang Châu Vương của ta sao?”