Hai chữ "Tiềm Long" lập tức khiến Hạ Thiên nghĩ tới Tiềm Long Hội.
Khóe miệng hắn hiện lên một tia tò mò: “Đêm nay náo nhiệt thật đấy!”
"Lão Quỷ, cẩn thận thương thế, đừng bỏ lỡ trận chiến núi Mãnh Hổi"
"Vâng!" "Chúng ta đi xem một chút đi!" "Vâng!"
Lô Thụ và Cao Phi nhanh chóng đi cùng Vương gia nhà mình.
Cửa Ổ Bảo.
Một người phụ nữ đeo lụa trắng che mặt kiêu hãnh đứng đó, chính là người phụ nữ bí ẩn xuất hiện trong rừng thông.
Theo sau nàng ta là một nhóm trẻ con choai choai, hầu hết đều khoảng 14, 15 tuổi, đều xanh xao, gầy gò, mặc quần áo mỏng manh, lưng đeo một cái túi lớn, khuôn mặt xanh đen vì lạnh buốt, toàn thân run rẩy.
Trên tường thành Ổ Bảo.
Hai mắt Hạ Thiên sáng lên: "Là ngươi?”
Người phụ nữ che mặt không nói gì, chỉ duỗi ngón tay ngọc ra và nhẹ nhàng búng nhẹ.
"Vèo..."
Một đạo kim quang rơi vào trong tay Hạ Thiên, đó là một lệnh bài màu vàng có khắc hình một con rồng vàng cưỡi mây đạp gió, bên cạnh khắc ba chữ: "Tiềm Long Lệnh!"
Sau đó, chỉ thấy bóng dáng người phụ nữ che mặt lóe lên rồi biến mất, để lại câu nói: "Hoang Thân Vương, ta được người
khác ủy thác mang những đứa trẻ này đến cho ngươi!"
"Núi cao đường xa. Hẹn gặp lại ở Đại Hoang Châu!"
Lời vừa dứt, bóng dáng duyên dáng của người phụ nữ che mặt biến mất.
Trong mắt Hạ Thiên tràn đầy tiếc nuối, lẩm bẩm nói: "Nếu không đến Đại Hoàng Châu, ta sẽ không gặp được ngươi ư!"
"Tại sao ngươi lại đặt cược ta có thể sống sót đến Đại Hoang Châu chứ?”
"Ngươi, là người của Tiềm Long Hội sao?"
Gió gào thét nhưng không ai trả lời.
“Tiềm Long Hội đưa những thiếu niên này tới làm gì?”
Gió cũng không nói nên lời.
Tại thời điểm này.
Tiểu Bạch đến gần Hạ Thiên, cúi đầu đưa một cuốn sách: "Vương gia, đây là danh sách trẻ mồ côi của Tiềm Long Hội, trong đó có thông tin của nhóm trẻ mồ côi của Tiềm Long Hội. Chúng ta sẽ gọi người theo danh sách và tra hỏi thông tin về xuất thân của họ, người nào trả lời không được thì bị xếp vào dạng gián điệp!"
"Những người này từ nhỏ đã sống cùng nhau, nếu có người ngoài lẻn vào thì bọn họ sẽ phát hiện."
Hạ Thiên tiếp nhận danh sách của Tiềm Long Hội, hơi nheo mắt: "Tiểu Bạch, hóa ra ngươi cũng là người của Tiềm Long Hội?"
Tiểu Bạch nghiêm túc lắc đầu: "Không phải!"
"Ta là người của đại công chúa, ta vào cung chỉ là để hầu hạ Vương gia!"
"Nhưng ta không phải là người của Tiềm Long Hội!" "Ta chỉ biết một số điều về Tiềm Long Hội." "Đại công chúa cũng bảo ta truyền đạt một ít tin tức thôi."
Đại công chúa mà Tiểu Bạch nói chính là Tân quý phi, mẹ của Hạ Thiên, đại công chúa của triều đại trước.
Hạ Thiên liếc nhìn hai chân Tiểu Bạch: “Vì hầu hạ ta mà lại khiến ngươi đoạn tuyệt đường con cái, làm thái giám trong cung?”
"Điều này quá tàn nhẫn rồi!" "Hahaha..."
Tiểu Bạch che miệng cười nói: "Vương gia, có một số việc Tiểu Bạch nguyện ý làm."
Nụ cười này còn có phần quyến rũ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo không có râu và cũng không có hầu kết, nụ cười này khiến hẳn ta trông như một cô gái vừa đáng yêu vừa nghịch ngợm.
Trong suốt các triều đại, có hai loại thái giám trong cung: một loại chưa dậy thì đã bị thiến khi vào cung, sẽ không mọc. râu hay hầu kết.
Loại thứ hai là thái giám sau khi dậy thì sẽ bị thiến, sẽ có hầu kết rõ ràng.
Tính từ lúc Tiểu Bạch vào cung thì thuộc vào tình huống thứ nhất.
Hạ Thiên nhìn bộ ng ực "căn cỗi" của Tiểu Bạch, vẫn rất phẳng phiu, không có nét gì là nữ tính, sau đó hẳn mới cảm thấy nhẹ nhõm.
"Tiểu Bạch, là mẫu phi của bổn vương sắp xếp cho ngươi đi theo ta sao?”
Tiểu Bạch vẫn lắc đầu: “Không, ta và đại công chúa có một số thỏa thuận, có thể không cần phải theo Vương gia đến Đại Hoang Châu.”
"Cho nên, là ta tự nguyện đi theo Vương gia." Tâm trạng của Hạ Thiên tốt lên rất nhiều, ẩn ý hỏi: "Ngươi có thể thương lượng với mẫu phi của ta, thân phận của ngươi rất không tầm thường đúng không?"