Lý Phi cung kính nói: “Đúng như ngài đã đoán, núi Thiên Môn này có chút kỳ lạ!”
“Ta lấy danh nghĩa tuần tra kéo theo 3000 ky binh tâm phúc tới đây, chúng ta đóng quân trong trại phỉ này, chờ lệnh của ngài để tiếp tục hành động!”
Hạ Thiên nhìn Hoang Châu chìm trong bóng tối: “Ngày mai ta sẽ bước vào Hoang Châu, con đường phía trước hung hiểm không lường được!”
“Lý Phi, ngươi ở Thanh Châu có thể tùy cơ ứng biến!” “Vâng!”
Lý Phi nhìn Hạ Thiên: “Ta sẽ ở chỗ này chờ tin tức của Vương gial”
“Chuẩn bị tác chiến vào Hoang Châu bất cứ lúc nào!” “Vương gia phải bảo trọng!”
"Hạ Thiên suy nghĩ: quốc công đi!”
Cấp báo kế hoạch của chúng ta cho Lý
“Vâng!"
Đó là kế hoạch sau này khi Hạ Thiên vào Hoang Châu, là cơ mật!
Sau đó, hai người lại mưu đồ bí mật một lúc. Lý Phi dẫn theo ky binh chiếm cứ trại phỉ núi Thiên Môn.
Sắc trời dần sáng, dưới chân núi Thiên Môn, khuôn mặt tuấn tú của Tiểu Bạch tràn đầy hưng phấn: “Vương gia, lần này tiêu diệt mười đại ác phỉ núi Thiên Môn, chúng ta thu được 5000 thạch gạo.”
Một thạch tương đương với một trăm cân, 5000 thạch chính là 500 nghìn cân.
“30 xe dược liệu!” “2 triệu lượng bạc!”
“500 nghìn lượng vàng!”
Một lượng vàng tương đương với mười lượng bạc, 500 nghìn lượng vàng chẳng khác nào 5 triệu lượng bạc.
“Châu báu, tranh chữ, đồ cổ, đại khái định giá khoảng 100 nghìn lượng bạc.”
“Nếu thêm cả chỗ vàng bạc châu báu đó, trị giá 7 triệu 100 lượng.”
“Một nghìn tấm vải.” “Vố số thứ linh tinh khác!” “Binh khí cũng vô số luôn!”
Tiểu Bạch đặt sổ sách xuống: “Vương gia, số lương thực và vàng bạc này đủ để chúng ta chống đỡ một thời gian!”
“Nhưng binh khí của đạo tặc đều chẳng ra gì, có nên mang đi luyện hết không?”
Hạ Thiên gật đầu: “Tạm thời cứ giữ lại, chờ tới núi Thần Long sẽ tiến hành nung chảy!”
“Vâng!” Tiểu Bạch lĩnh mệnh rời đi. Lúc này...
“Ầm!”
Trên chiến trường, một đống củi khô được tẩm dầu hỏa, bị châm lửa đốt cháy.
Lô Thụ vội vàng đi đến, chắp tay hành lễ: “Vương gia, trận chiến này không có một kẻ ác phỉ nào trong núi Thiên Môn lọt lưới, đã bị giết hết, chặt đầu, xếp thành Kinh Quan!”
“Thi thể đã bị hỏa thiêu!”
Hạ Thiên nghĩ nghĩ: “Ta viết một ít chữ vào tấm biển gỗ treo ở Kinh Quanl”
“Vâng!”
Lô Thụ lĩnh mệnh rời đi.
Sau đó không lâu, bên cạnh Kinh Quan của bọn đạo tặc núi Thiên Môn, Tô Kỳ và người của Tô Gia trại vây lại xem, trên mặt đều mang theo vẻ khiếp sợ.
Bọn họ đã quen nhìn thấy người sống kẻ chết, nhưng khi nhìn thấy mấy nghìn cái đầu ác phỉ xếp chồng lên nhau khiến
họ cảm thấy ớn lạnh sống lưng!
Một thiếu nữ mặc áo da thú rơi nước mắt nói: “Tiểu thư, Hoang Châu Vương đã báo thù cho tỷ muội chúng ta!”
“Lũ ác phỉ đáng chết đó cuối cùng đã bị chém đầu, sau này sẽ không có kẻ nào làm hại Hoang Châu ta nữal”
Tô Kỳ nhìn đầu lũ ác phỉ, vô cùng biết ơn Hạ Thiên: “Đúng vậy!”
“Nếu không có Hoang Châu Vương, kiếp này, chúng ta không có hy vọng báo được thù!”