Kiếm quang của thiếu niên tàng kiếm đáng sợ thế đó.
Chiến binh Bạch Hồ còn chưa kịp nhìn thấy bóng dáng của kẻ địch đã bị thanh kiếm sắc bén lướt qua cổ họng.
“Ma quỷ” Các chiến binh Bạch Hồ cũng không dám nán lại trong rừng rậm.
Bọn họ thề rằng nhất định phải mang tin tức này về sơn trại Bạch Hồ, nói cho tộc trưởng biết để báo thù cho thủ lĩnh A. Ru Pi.
Sau khi tiến vào rừng năm trăm mét, các thiếu niên tàng kiếm ngừng truy sát, để mặc cho chiến binh Bạch Hồ bỏ chạy. Bởi vì Vương gia từng nói, lần này vào rừng rậm Hoang Châu không đuổi giặc cùng đường.
Sau này vẫn có cơ hội giết chết mấy dị tộc này. Vả lại Vương gia còn có sắp xếp khác.
Trên cây cổ thụ đăng xa, A Đan với thân hình uyển chuyển nóng bỏng nhìn bóng dáng của Hạ Thiên, trong đôi mắt màu ngọc bích tràn đầy căm hận: “Hóa ra là Hoang Châu Vương đã tiến vào Hoang Châu. Được rồi, A Đan nhớ ngươi rồi.”
Nàng ta vuốt ve rằn độc trên làn da trằng nõn: “Sẽ có một ngày, ta sẽ bảo Tiểu Thanh cắn chết ngươi. Nhất định sẽ cắn chết”
Sau đó nàng ta bật nhảy từ trên nhánh cây, bay vào sâu trong Thập Vạn Đại Sơn.
Nửa canh giờ sau, chiến trường trên quan đạo đã được dọn dẹp sạch sẽ. Chiến binh Bạch Hồ để lại hơn một nghìn cỗ thi thể, cực kỳ ít người có thể chạy thoát.
Còn binh Hoang Châu, ngoài mấy vết thương nhẹ thì không còn gì đáng ngại. Ác khí trong lồng ngực binh Hoang Châu đã nguôi ngoai đi phần nào.
Nửa canh giờ sau, bên quan đạo đã có thêm một đống đầu lâu của chiến binh Bạch Hồ chất thành kinh quan. Một hàng chữ máu me khắc trên cổ thụ hai bên: “Kẻ giết người Hán bọn ta, dù xa cũng phải giết”
Tại sao Hạ Thiên lại không viết người Tân? Hoặc người Đại Hạ? Mà là viết người Hán. Là vì hai chữ này xuất phát từ miệng quái nhân Tắc Hạ Học Cung kia.
Tân Hồng Y nói, trước khi quái nhân Tắc Hạ Học Cung kia xuất hiện, mặc dù người trên mảnh đất Đại Hạ này đều là tóc đen, mắt đen, da vàng. Nhưng người chia theo bầy, lúc tự xưng đều gọi người theo quốc hiệu. Ví dụ như người nước Thục thì gọi là người Thục, người nước Tần thì gọi là người Tân.
Sau đó, quái nhân Tắc Hạ Học Cung kia nói, thật ra người tóc đen, mắt đen, da vàng đều thuộc một bộ tộc, gọi là Hán tộc. Do đó người tóc đen, mắt đen, da vàng đều là người Hán.
Sau khi triều Tiền Tân thống nhất chín nước, để mau chóng hòa hợp người dân chín nước, không còn phân chia khu vực nữa đã gọi chung người tóc đen, mắt đen, da vàng trên mảnh đất này là người Hán.
Tân Hồng Y nói, Chư Tử Bách Gia từng hỏi quái nhân... người Hán đến từ đâu?
Mỗi lần quái nhân Tắc Hạ Học Cung kia nghe hỏi vậy, trong mắt luôn hiện lên vẻ tưởng nhớ. Nhưng ông ấy chưa từng trả lời.
Nghĩ đến đây, Hạ Thiên nhìn vào hư không: “Rốt cuộc ông là ai? Ông còn sống không? Ta muốn tìm ông, ta có rất nhiều vấn đề muốn hỏi ông.”
Hư không lặng im.
Chẳng mấy chốc, đội xe của phủ Hoang Châu Vương đã tiếp tục lên đường.
Hạ Thiên và Tô Kỳ vẫn cưỡi ngựa đi trước, theo sau là mấy tướng lĩnh Triệu Tử Thường, Lô Thụ, Cao Phi, Lão Quỷ và Tiểu Bạch: “Chư tướng, qua trận chiến vừa rồi, các ngươi có nhận xét gì về chiến pháp của dị tộc trong Thập Vạn Đại Sơn?”
Lô Thụ đáp: “Vương gia, bây giờ xem ra vũ khí chủ yếu của chiến binh dị tộc Thập Vạn Đại Sơn là cung săn, thổi tên, phi đao, dao bổ củi, mộc côn và trường thương.”
Cao Phi bổ sung: “Mặc dù vũ khí của chiến binh dị tộc thô sơ, nhưng vì từ nhỏ đã sinh sống trong rừng rậm, rất quen thuộc với địa hình khu rừng, cho nên một khi chạy vào rừng thì khó mà truy sát được.”
Lão Quỷ hơi buồn bực: “Nếu bọn họ vào rừng thì ky binh của chúng ta sẽ không phát huy được uy lực.”
Hạ Thiên an ủi: “Nơi mà ky binh các ngươi phát huy là ở thảo nguyên. Tương lai, đế quốc Thiên Lang sẽ là nơi để các ngươi rong đuổi. Còn trong rừng rậm là địa bàn của Tàng Nhất”
“Vâng, Vương gia.”
Giọng nói của Tàng Nhất truyền đến từ trong hư không: “Lão Quỷ, trong rừng cứ giao cho chúng ta.”
Sắc mặt Hạ Thiên nghiêm túc: “Tàng Nhất, sau khi đến núi Thần Long, bản vương quyết định xây dựng doanh trại quân đội miền núi. Số lượng là một nghìn người, chuyên dùng để tác chiến trong rừng. Ta đã vẽ xong binh khí miền núi rồi,
sau khi đến nơi đóng quân sẽ bắt đầu chế tạo.” “Vâng”
Đằng sau Hạ Thiên, một đám tướng lĩnh vươn cổ, Vương gia định chế tạo binh khí mới ư? Quả thật hơi mong đợi.
Đúng lúc này, Tô Kỳ nhìn Hạ Thiên bằng ánh mắt sâu xa, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Vương gia, lần này ngài chủ động báo danh hiệu, không đuổi cùng giết tận với chiến binh Bạch Hồ, là có âm mưu gì ư?”
Trong mắt Tô Kỳ lóe lên tia sáng tỏ: “Vương gia, ngài giết dị tộc Bạch Hồ chất thành kinh quan. Nếu là vì nhận được thiện cảm từ người Hán Hoang Châu, vậy ngài thả mấy chiến binh dị tộc Bạch Hồ kia đi là để bọn họ tập hợp lại đối phó với ngài sao?”
Hạ Thiên không tỏ rõ ý kiến hỏi: “Núi Thần Long có thích hợp bị bao vây không?”
Tô Kỳ sáng mắt: “Vương gia muốn bị dị tộc bao vây ở núi Thần Long trong Thập Vạn Đại Sơn sao? Cách hay đó. Tô Kỳ sẽ trợ giúp ngài bị bao vây.”
Lão Quỷ sửng sốt: “Vương gia, tại sao bọn ta lại nghĩ không thông vậy? Trong ngọn núi đó có Thần Long trong truyền thuyết đấy. Nếu bọn họ bao vây chúng ta cùng Thần Long trong truyền thuyết đó... thì làm thế nào?”