Hạ Thiên trầm ngâm: "Ngươi xưng là Tiểu Qua à?” “Quan hệ thân mật đến mức này rồi sao?”
Trong xe ngựa.
Tư Mã Lan nghe Tư Mã Qua nói xong.
Nàng cởi bộ đồ bị ướt một nửa ra, lộ ra thân hình thanh tú mịn màng như ngọc, không khỏi mỉm cười, đẹp đến không gì sánh được: "Tiểu Qua, Vương gia bắt đầu quan tâm ta rồi!"
Tư Mã Qua không hiểu: "Hắn chuẩn bị đồ đạc cho người trốn thoát, chính là quan tâm đến tiểu thư à?”
Tư Mã Lan nhẹ nhàng gật đầu, cầm khăn lụa lau khô người: "Đúng vậy!”
Tư Mã Qua cũng cởi quần áo ướt sũng, nàng ta nhìn chãm chằm vào thân thể mềm mại của Tư Mã Lan: "Tiểu thư thật xinh đẹp!”
“Vương gia hời rồi! Tư Mã Lan vươn tay ra... Hai nàng lại cười đùa một lát. Mà bên kia.
Vô Diện Nhân và Tân Hồng Y như cảm nhận được điều gì đó nên đã đi xuống xe ngựa và tụ tập lại với nhau.
Tân Hồng Y nhìn sâu vào trong Thập Vạn Đại Sơn: "Lão tặc Vô Diện, ngươi cảm thấy là người hay là thú?"
Khuôn mặt của Vô Diện Nhân được bao phủ bởi một tấm mạn che mặt, không thể nhìn thấy biểu cảm: "Nếu là con người, nhất định không yếu hơn cảnh giới Tông Sư!"
“Nếu là thú thì nhất định là Thần Long trong truyền thuyết!”
Vào lúc này.
Hạ Thiên nhảy xuống lưng ngựa: "Hai vị tiền bối, mặc kệ là cái gì thì tiếp theo chúng ta phải đại chiến ở chỗ này đấy!"
Vô Diện Nhân rút kiếm ra, nhẹ nhàng vuốt ve: "Vương gia, mặc kệ cái gì tới, Vô Diện cũng sẽ bảo đảm an toàn cho. Vương gial"
Hạ Thiên cười lắc đầu: "Vô Diện bá bá, ta muốn phủ Hoang Châu Vương đều bình an!"
Vô Diện Nhân chỉ mũi kiếm vào Tân Hồng Y và nói: "Vậy, lão yêu bà này nhất định phải xuất lực mới được!”
"Tân Hồng Y, ngươi đã tiếp nhận chức tổng giáo đầu phủ Hoang Châu Vương, dù sao cũng phải xuất lực giúp phủ Hoang Châu Vương mới được!"
“Lần đại chiến này, ngươi đồng ý hành động không?”
“Haizz..."
Tân Hồng Y lặng lẽ thở dài!
Nàng ta duỗi bàn tay ngọc vừa mới bình phục lấy ra một miếng đất bẩn trên người Hạ Thiên, dịu dàng nói: "Cửu hoàng tử, ta họ Tần, ngươi sẽ liên tưởng đến cái gì?"
Đột nhiên.
Ánh mắt Hạ Thiên sáng ngời: "Ngươi có quan hệ gì với mẹ ta?"
Tân Hồng Y chắp hai tay sau lưng, dưới khuôn mặt thanh tú, nhưng miệng thốt ra những lời tang thương: "Ngươi nên gọi mẫu phi!"
"Nàng ấy phải gọi ta là cô cô!"
“Tân gia trong hoàng cung là cùng một nhà với tal”
Hạ Thiên sửng sốt: "Ruột thịt sao?”
Tân Hồng Y läc đầu: "Ta được ngoại tổ phụ của ngươi nhận nuôi.”