Nam tử trung niên cũng không hiểu được: “Nghe nói có cao thủ tương trợ!”
“Hản chặt đầu tất cả bọn ác phỉ xuống, xây thành Kinh Quan!”
“Cũng hạ lệnh giết ác phỉ ở Kinh Quan.”
“Xem ra ý nghĩ muốn diệt trừ nạn cướp bóc trong thiên hạ của hẳn rất vững vàng!”
Nói tới đây. Nam tử trung niên lại nhớ ra chuyện gì đó: “Thành chủ, Hoang Châu Vương vừa vào Hoang Châu đã bị sơn trại Bạch
Hồ của dị tộc Bích Nhãn tấn công.”
“Kết quả, trại Bạch Hồ bị đánh bại thảm hại, sợ đến tè cả ra quần chạy về Thập Vạn Đại Sơn.”
“Hoang Châu Vương còn viết xuống một câu: Giết người Hán ta, dù xa đến đâu cũng giết!”
Ánh mắt của nam tử trẻ tuổi sáng lên, vỗ chân khen ngợi: “Hay cho câu giết người Hán ta, dù xa đến đâu cũng giết!”
“Ta càng lúc càng thích vị Hoang Châu Vương này!” “Thành chủ, người có thích không?”
Trong mắt Bạch Phượng đầy vẻ ngưng trọng: “Chỉ cần là con của hoàng đế Đại Hạ, ta đều không thích.”
Nam tử trẻ tuổi phản đối: “Nhưng cách hành xử của vị Hoang Châu Vương này trên suốt đường đến đây hoàn toàn khác với các hoàng tử khác, không chỉ không hoang phí của dân, ức hiếp người lương thiện mà còn tiêu hết tiền tài của mình để giúp đỡ dân nghèo!”
“Ta cảm thấy người này cũng không tệ lắm!”
Bạch Phượng lạnh lùng nói: “Hản đúng là không giống những hoàng tử khác!”
“Sát tính của hắn quá nặng!”
“Là một kẻ bạo lực thích giết người!”
Nam tử trẻ tuổi không phục: “Hắn đích thân đưa lương thực đến cho những nông dân nghèo khổ suốt dọc đường, phá bỏ thuế ruộng, có thể thấy hắn ta có lòng nhân từ!”
“Hắn giết cướp trên suốt đường đi không thể gọi là bạo lực, mà gọi là trừng phạt cái ác, đề cao cái thiện!”
“Hừ..”
Bạch Phượng đứng lên, thân hình cao lớn, ít nhất cũng phải một mét bảy: “Dưới hẳn không có người sao?”
“Tại sao hắn phải đưa lương thực cho những gia đình nghèo khổ đó?”
“Hän chỉ đang cố gắng mua danh chuộc tiếng, làm bộ làm tịch!”
“Võ Nghĩa, ngươi có tận mắt nhìn thấy không?” “Chỉ là lời đồn mà thôi!”
“Hän làm nhiều chuyện như vậy trên suốt đường đi là để cho ai xem?”
“Không chỉ cho người trong thiên hạ xem mà còn cho người Hoang Châu chúng ta xem, đánh lừa chúng ta... để chúng ta cho rằng hẳn là một vị minh chủ, để chúng ta hai tay dâng thành Hoang Châu này cho hắn!”
“Hoang Châu Vương này, lòng dạ thật sự quá thâm sâu!” “Đáng sợ hơn mấy vị ca ca của hẳn rất nhiều!”
Bạch Phượng càng nói, sự lạnh lùng trong mắt càng đậm: “Lúc hắn rời khỏi đế đô, trên dưới triều đình và dân chúng đều có tin đồn răng hẳn không phải con ruột của hoàng đế, hoàng đế để hản đến Hoang Châu chính là để hắn chết, xóa đi vết nhơ trên người hoàng đế”
“Nhưng các ngươi nhìn xem, trên đường hắn đến đây không chỉ không xảy ra chuyện gì, không hề có kẻ địch, mà còn đạt được vô số danh tiếng và lòng dân!”
“Các ngươi dùng đầu óc nghĩ lại xem, nếu hoàng đế thật sự muốn giết hẳn, liệu hẳn có thể sống sót đến Hoang Châu không?”
“Tuyệt đối không thể!”
“Cho nên, Hạ Đế phong hẳn làm Hoang Châu Vương, ban cho hắn đất phong Hoang Châu, chắc chắn có âm mưul”
Nam tử trẻ tuổi không nói nên lời: “Vậy ông ta có âm mưu gì”
Bạch Phượng nhìn ra ngoài cửa: “Có lẽ người đó sắp trở. về rồi!"
“Đợi nàng ta trở lại, có lẽ chúng ta sẽ biết được nhiều tin tức hơn!”
“Người của phủ Hoang Châu Vương bây giờ thế nào?”
Nam tử trung niên trả lời: “Bọn họ được Tô Kỳ của Tô Gia trại đưa đến dưới chân ngọn núi vô danh mà thần long thường xuyên tới lui, đang dựng trại đóng quân tạm thời!”
Đôi lông mày thanh tú của Bạch Phượng nhíu lại: “Tô Kỳ muốn làm gì?”
Nam tử trung niên lắc đầu: “Có thể tiểu nha đầu kia muốn
chơi trò “mượn long giết vương”: Bạch Phượng lắc đầu: “Không chäc!”
“Phái người đi theo dõi Hoang Châu Vương, nếu có tình huống gì thì kịp thời báo cáo!”
Nam tử trung niên suy nghĩ một chút: “Thành chủ, hay là... Thuộc hạ dẫn người đi tiêu diệt Hoang Châu Vương trước!"
Bạch Phượng rất động tâm trước đề nghị này!
Tuy nhiên, sau khi suy nghĩ, nàng ta vẫn lắc đầu phản đối: “Bên kia Âm Sơn, đại quân Thiên Lang đã tập trung đông đủ, có thể băng qua Âm Sơn tiến vào cướp bóc bất cứ lúc nào. Chúng ta vẫn nên bảo vệ thành Hoang Châu trước!”
“Trên mảnh đất Hoang Châu này, đầy rẫy những người căm ghét triều đình Đại Hạ, Hoang Châu Vương không thể gây ra sóng gió gì được.”