Tộc trưởng đầu trọc ôm A Đan, không hề thấy lạ mà còn cảm thấy thú vị.
Tộc nhân Bích Nhãn rất tùy hứng với chuyện nam nữ. Nửa canh giờ sau.
Tộc nhân Bích Nhãn cầm vũ khí trong tay, vẫn đang liên tục không ngừng chạy ra từ trong rừng rậm.
Một ngàn người! Ba ngàn người!
Năm ngàn người! Tám ngàn người!
Đây là số người cuối cùng được thống kê bởi tộc trưởng Bích Nhãn đầu trọc.
Tộc Bích Nhãn xuất binh từ các sơn trại, tổng cộng có tới tám ngàn chiến binh.
“Ha ha ha...”
Tộc trưởng Bích Nhãn đầu trọc hăm hở, phóng khoáng cười to, một đôi tay dạo chơi trong chiếc váy bằng da thú của A Đan: “Quân đội phủ Hoang Châu Vương không vượt quá ngàn người, chiến binh sẽ không vượt qua năm trăm.”
“Bây giờ, tám ngàn đại quân Bích Nhãn chúng ta, cùng lúc tiến vào trong núi Thần Long, nghiền nát bọn họ.”
“Trận chiến này, chúng ta phải tiêu diệt Hoang Châu Vương, giết sạch đàn ông của bọn họ, còn phụ nữ thì bắt về chơi xong rồi giết, không để cho bất cứ đứa trẻ con nào sống sót.”
“A Đan, ngươi xem bổn tộc tưởng sắp xếp như vậy có được không?”
Cả người A Đan mềm nhữn, ánh mắt quyến rũ như tơ: “Được!”
“Mọi thứ đều nghe theo tộc trưởng.”
“Có điều, luồng uy áp trên núi tối qua là thuộc về khí tức của Thần Long sao?”
Tộc trưởng đầu trọc nói: “Đúng vậy!”
A Đan hơi lo lắng: “Tộc trưởng, nếu chúng ta giết vào trong, gặp phải Thần Long thì làm thế nào?”
Tộc trưởng đầu trọc Bích Nhãn đã tính toán trước mọi việc: “Không phải sợi”
“Bình thường Thần Long đều hoạt động vào buổi tối!” “Lúc ánh sáng quá chói, nó sẽ không ra ngoài.”
Trăm năm qua tộc Bích Nhãn vẫn luôn sống trong Thập Vạn Đại Sơn.
Trong cuộc bàn giao của các tộc trưởng các đời trước có chuyện liên quan về Thần Long.
Vì vậy, tộc trưởng hiểu thần long trong núi hơn người bình thường rất nhiều.
A Đan hơi đ ộng tình quấn lấy tộc trưởng đầu trọc, nhỏ giọng nói: “Tộc trưởng có muốn ngủ với A Đan thêm một lần
rồi hãng đi chinh chiến không?”
Sắc mặt tộc trưởng Bích Nhãn cứng đờ: “Đó là lần thứ mười rồi!"
“A Đan đừng vội, đợi bổn tộc trưởng giết Hoang Châu Vương rồi quay về vui vẻ với ngươi.”
Lúc này, trước mặt họ.
Các trại chủ tộc Bích Nhãn đều nhìn chằm chằm vào A Đan với ánh mắt nóng bỏng.
Người phụ nữ đó thật sự là báu vật.
“Khụ khụ khụ..”
Tộc trưởng đầu trọc Bích Nhãn rời tay khỏi thân thể mềm mại của A Đan, nói: “Các vị trại chủ tộc Bích Nhãn, bổn tộc trưởng ra lệnh, nhất định phải giết Hoang Châu Vương trong núi này.”
“Tại sao lại phải giết hắn ta?”