Nàng ta liền nhìn thấy Lang Tông sư bị một nữ nhân mặc áo đỏ dùng một chưởng đánh bay trở về, miệng phun ra máu tươi, ngã xuống phía trước đội ky binh tiên phong của quân Thiên Lang: “Công chúa cẩn thận, đối phương không phải một Tông sư mà là hai.”
Hô Diên Đóa Nhi cẩn thận quan sát!
Ở giữa con đường mà ky binh Thiên Lang phải đi qua có một thiếu nữ hồng y vô cùng quyến rũ đang đứng, trong tay cầm kiếm, nhìn nàng ta với vẻ mặt đầy khiêu khích.
Bên cạnh còn có một nam tử dáng vẻ bất phàm đang ôm kiếm trong lòng, không nhìn thấy được khuôn mặt.
Bởi vì khuôn mặt của người nọ hoàn toàn được bao phủ trong lớp lụa trắng. “Các ngươi là ai?” Hô Diên Đóa Nhi quát lên hỏi.
Thiếu nữ hồng y lạnh lùng nói: “Đại Hạ Tông sư!”
Đôi mắt phượng của Hô Diên Đóa Nhi nheo lại: “Với sức lực của hai Tông sư các ngươi không thể ngăn cản được ky binh Thiên Lang của tai”
Thiếu nữ hồng y nhướng mi: “Nhưng mà nếu bọn ta liều chết đánh một trận, có thể giết chết tám phần ky binh Thiên Lang của ngươi!”
Sắc mặt Hô Diên Đóa Nhi vẫn không thay đổi: “Rốt cuộc các ngươi muốn làm gì?”
Thiếu nữ hồng y thản nhiên nói: “Phiền Hô Diên công chúa và đại quân Thiên Lang tiên phong của ngươi nghỉ ngơi ở đây trong ba mươi ngày.”
“Ba mươi ngày sau, bọn ta sẽ không ngăn cản ngươi tiến vào Hoang Châu!” Hô Diên Đóa Nhi có chút bất đắc dĩ: “Các ngươi là người của ai?”
“Tại sao bổn công chúa chưa từng nghe nói tới... ở Đại Hạ có Tông sư có ngoại hình như hai ngươi?”
Thiếu nữ hồng y không muốn trả lời: “Đừng nhiều lời vô nghĩa!” “Nếu các ngươi luôn đi qua, vậy thì tử chiến!”
“Nếu không muốn tử chiến thì lui về!”
“Ba mươi ngày sau lại đến!”
Hô Diên Đóa Nhi quyết định rất nhanh, vung bàn tay ngọc lên: “Rút!”
“Nhanh thúc ngựa truyền tin cho Báo sư phụ và Hổ sư phụ, khẩn trương dẫn quân đến hội tụ.”
“Hai Tông sư này là chướng ngại vật của chúng ta ỏ Hoang Châu, nhất định phải chết!”
“Vâng!”
Một vị chiến tướng phụ trách truyền tin của quân Thiên Lang quay đầu ngựa, điên cuồng thúc ngựa rời đi.
Vào lúc này, Hô Diên Đóa Nhi cũng quay ngựa rút lui.
Hoang Châu muốn thời gian ba mươi ngày để làm gì?
Chuẩn bị chiến tranh sao?
Có tác dụng không?
Hai mươi năm đã trôi qua!
Hoang Châu vẫn yếu như vậy!
Hoang Châu muốn thời gian ba mươi ngày này, có khả năng làm được cái gì?
Bỗng nhiên, Hô Diên Đóa Nhi nhớ đến một người, tự lẩm bẩm: “Hoang Châu Vương, hai Tông sư này là người của ngươi phải không?”
“Thái tử Đại Hạ là một tên phế vật, đến cả một đệ đệ ngu ngốc cũng không giải quyết được.”
“Không biết hoàng đế Đại Hạ nhìn trúng hắn ta ở điểm nào?”
“Lập một người như vậy làm thái tử, muốn thiên hạ tạo phản sao?”
Khuôn mặt của Lang Tông sư được giấu trong lớp áo choàng, không nhìn thấy được biểu cảm: “Công chúa, Hạ Chu, hoàng đế Đại Hạ là một người giỏi nhẫn nhịn đến mức đáng sợ.”
“Lão ta làm gì cũng lên kế hoạch lâu dài, chưa bao giờ bắn tên không đích.”
“Năm đó, lão ta soán vị thành công, đang ở thời kỳ tráng niên, vào năm thứ sáu sau khi Cửu hoàng tử Hạ Thiên ra đời liền gấp gáp lập thái tử!”
“Lúc đó người trong thiên hạ đều biết trong chín đứa con trai của Hạ Chu, có tám đứa vô dụng, một đứa ngu ngốc, không có ai đủ tư cách trở thành hoàng đế Đại Hại”
“Khi đó, việc ưu tiên hàng đầu mà hoàng đế Đại Hạ như lão ta nên làm không phải lập thái tử mà là nạp hậu cung rộng rãi, sinh ra một hoàng tử thông minh để lập làm thái tử!”