Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái Tử

Chương 46: C46



Vào lúc này.

Một gã béo với khuôn mặt hung ác bừng tỉnh, giận dữ gào lên: “Đây là địa bàn của núi Nhị Long. Dựa theo quy củ, tất cả những con dê béo trên đoạn đường này đều thuộc về núi Nhị Long!”

Hắn ta giả vờ như không hề biết thân phận của Cao Phi: “Tuy rằng ngươi mặc áo giáp của quan binh, nhưng lão tử biết, chắc hẳn ngươi là huynh đệ giang hồ!”

“Ngươi đang muốn giả mạo quan binh để đến đây đen ăn đen(*) đúng không?”

* Dùng thủ đoạn không công bằng để chiếm đoạt tài sản mà người khác có được bằng cách tương tự, vì cả hai đều không có được bằng thủ đoạn hợp pháp nên gọi là "đen ăn đen"

Long Bảo là nhị đương gia của núi Nhị Long.

Hắn ta cũng là người thực hiện “vụ án chặn đường gi ết chết phú hào Giang Nam dưới chân núi Nhị Long”.

Trước khi hắn ta đến đây, tình báo từ phía trên đã nói rất rõ với hắn ta... thân vệ của Hoang Thân vương chỉ có một trăm tên thương binh, thống lĩnh là hai kẻ bỏ đi mà Thái tử muốn giết, cũng là hai tên lỗ m ãng tinh thần hăng hái, không biết thế nào là tùy cơ ứng biến!

Dựa theo tính toán của bọn họ, Hoang Thân vương cũng chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi, trẻ tuổi hăng hái, là đóa hoa trong nhà kính, được nuông chiều từ bé, không có kinh nghiệm hành tẩu giang hồ.

Càng không biết giang hồ hiểm ác!


Nếu gặp phải tiết mục “Ác phỉ cướp mỹ nhân”, bọn họ dám chắc đến tám phần rằng Hoang Thân vương sẽ làm anh hùng cứu mỹ nhân.

Bởi vì.

Hạ Thiên là thân vương của đế quốc Đại Hạ, là kẻ dưới một người trên vạn người, là long tử, tuyệt đối sẽ không thể chịu đựng được một chuyện bi thảm như vậy xảy ra ngay trước. mắt của mình!

Chắc chẵn hẳn sẽ không tha thứ cho chuyện một mỹ nữ bị bọn sơn phỉ dơ bẩn chà đạp hủy hoại!

Bọn sơn phỉ ở núi Nhị Long tuy rắng không đọc được mấy chữ nhưng hiểu rõ bản chất con người.

Bằng không cũng sẽ không thể trở thành bọn cướp ngay bên cạnh Đế Đô nhiều năm như vậy, bị quan phủ bao vây trấn áp hàng chục lần vẫn đứng vững không ngã.

Đương nhiên.

Bọn họ có thể sống sót ở núi Nhị Long cho đến ngày nay, còn sống rất thoải mái, đều là vì có quan hệ tốt với Thái tử.

Lúc này, tại hiện trường đang diễn ra tiết mục “giết người cướp mỹ nhân”.


Một nữ tử mặc y phục màu hồng, dáng vẻ yêu kiều duyên dáng, khung xương cân đối, không béo không gầy, khuôn mặt xinh đẹp sửng sốt trong giây lát, sau đó bät đầu khóc lóc giấy dụa đầy tuyệt vọng: “Đừng!”

“Các ngươi là đám súc sinh, thả ta ral”

“Anh hùng, xin hãy cứu ta

“Xin hãy cứu tiểu nữ tử! “Ha ha ha..."

Long Bảo cười rất nham hiểm: “Tiểu mỹ nhân, đừng vùng vẫy nữa, ngoan ngoãn theo bổn đại vương lên núi làm áp trại phu nhân, bổn đại vương nhất định sẽ để nàng hưởng thụ cực lạc khi làm nữ nhân!”

“Nàng cho rằng những người này tới cứu nàng sao?” “Không, bọn họ cũng chỉ muốn cướp tiền của nhà nàng, giết phụ thân của nàng, đặt nàng lên giường, mai phục, chơi chết nàng thôi!”

Long Bảo nói một cách th ô tục và trực tiếp: “Các huynh đệ, không cần lo những người đó, việc này chúng ta đã hoàn thành, bắt được tiểu cô nương này, về núi vui vẻ đi!”

"Rõ!"

“Trong lúc làm việc của chúng ta, việc quan trọng nhất là tiêu hủy thi thể, kéo hết thi thể này về trại đốt!"

"Rõ!"

Bọn cướp bắt đầu thu thập những “xác chết” mà chúng đã giết, có lẽ vì sợ những “xác chết” tại hiện trường sẽ lộ sơ hở.

"Khà khà...