Một nhóm công văn trong quân từ trong sơn cốc đi ra, đặt “Danh sách phủ Hoang Châu Vương” lên bàn rồi nói: “Triệu tướng quân, có thể lần lượt nhập quân tịch rồi!”
“Được!”
Triệu Tử Thường bắt đầu thu xếp.
Lần lượt từng chiến binh vùng núi đi đến bên bàn gỗ đơn giản một cách có trật tự, dưới sự chỉ dẫn của công văn bắt đầu báo cáo danh tính, xuất thân gia
cảnh, tuổi tác, sở trường.
Phần lớn chiến binh trong núi đều được sinh ra ở đây do có tổ tiên bị lưu đày đến Hoang Châu này.
Vì vậy công văn trong quân sẽ hỏi kỹ càng hơn một chút.
Ví dụ như nguyên nhân tổ tiên bị lưu đày đến Hoang Châu, sau khi ghi vào, sau này còn phải cử người đi xác minh.
Công văn trong quân hạ bút, viết tên của bọn họ vào trong danh sách nhập quân tịch.
Từ nay về sau, bọn họ đã có xuất thân.
Từ nay về sau, bọn họ không cần trốn trong núi nữa.
Từ nay về sau, bọn họ có thể làm người ở Hoang Châu một cách đàng hoàng.
“Hu hu hu...”
Có một số chiến binh vùng núi vừa nói xong đã khóc!
Cũng không dễ dàng gì!
Có một số chiến binh sau khi được nhập quân tịch xong liền trực tiếp quỳ xuống trước lối vào sơn cốc khóc lóc thảm thiết: “A phụ, a nương, rốt cuộc con không còn là lưu dân nơi dã sơn nữa!”
“Rốt cuộc con có thể đường đường chính chính làm người rồi!”
“Mọi người trên trời có linh thiêng đã có thể yên nghỉ rồi!”
Các lão binh của phủ Hoang Châu Vương trực tiếp kéo người đi!
Quân Hoang Châu có người mới gia nhập, sẽ phải mở một đại hội kể khổ.
Đây chính là lúc mà mọi người cùng nhau cảm động.
Còn hiện tại thì đừng gây sự.
Ở lối vào sơn cốc.
Sau khi các tân binh hoàn thành nhập quân tịch xong, sẽ đi qua xe ngựa để trang bị quân phục, trên xe có người phát quân phục, cả trong và ngoài đều có.
Sau đó, sẽ đi qua xe chở nhu yếu phẩm hàng ngày, lại được nhận một bộ vật tư đầy đủ.
Chờ đến khi đi qua xe chở binh khí, bọn họ sẽ được nhận binh khí của riêng mình.
Cuối cùng, sau khi các tân binh đi vào trong sơn cốc, trên cổ, thắt lưng, trên lưng đều treo đầy vật tư quân dụng của bọn họ.
“Ha ha ha...”
Một đám tân binh hưng phấn đến mức muốn ngửa đầu lên trời hét lớn. Có thật nhiều đồ!
Vương gia thật hào phóng!
Binh lính của phủ Hoang Châu Vương được nhận vật tư đều cảm thấy sảng khoái.
Sau đó, bọn họ được mười phu trưởng dẫn đi, bắt đầu hướng dẫn bọn họ gia nhập cuộc sống của quân Hoang Châu.
Bắt đầu cuộc sống mới của bọn họ. Trong lúc nhất thời, bên ngoài Thần Long cốc vô cùng náo nhiệt.
Lúc này, Hạ Thiên thấy Triệu Tử Thường sắp xếp mọi việc trật tự ngăn nắp thì yên tâm đi vào trong sơn cốc.
Dưới chân núi Thần Long về đêm, một loạt hầm trú ẫn nổi lên ánh lửa, khung cảnh vô cùng ngoạn mục.
Trong trận chiến này, chiến pháp mà Hạ Thiên lập ra cần sử dụng một lượng lớn đá vôi, cho nên số lượng các căn hầm trú ẩn cũng tăng lên.
Trong trận chiến này, Hạ Thiên muốn danh tiếng của đá vôi truyền khắp thiên hạ.
Trong quân trại của sơn cốc. “Keng keng keng...”
Những người thợ rèn đang làm việc ngày đêm để chế tạo binh khí, tạo ra những thần khí hỗ trợ ky binh tác chiến.
'Thợ mộc đang gấp rút chế tạo nỏ tiễn. Phía trước hầm trú ẩn.
Thánh nữ Đạo gia Cổ Nguyệt đang chỉ huy mọi người làm việc với gương mặt dính đầu bụi bặm.
Vẻ mặt Cổ Phong có chút bất đắc dĩ: “Muội muội, chúng ta phụng sư lệnh đến đây để dò hỏi, lại bị hắn đặt ở đây đốt đá vôi là có ý gì?”
Đôi mắt lanh lợi của Cổ Nguyệt nhìn lướt qua: “Ca ca, trước khi chúng ta đến đây, huynh đã từng thấy đá vôi chưa?”
Cổ Phong lắc đầu!
Lúc này Cổ Nguyệt mới thần bí nghiêng người qua nhỏ giọng nói: “Vương gia nói, đốt đá vôi có thể nhập đạo!”
“Đốt đá vôi có thể đốt cháy tạp niệm trong lòng, vấn đạo đá vôi!” “Cho nên, đây không phải là đang đốt đá vôi!” “Mà là đang vấn đạo!”
“Vương gia đã xác minh rồi, chỉ cần bổn thánh nữ ở đây đốt đá vôi chín chín tám mươi mốt ngày là có thể ngộ đạo!”