Tàng Nhất vừa lăn một vòng đã tiến vào trong thùng xe, hét lên: “Vương gia cẩn thận!”
“Vù vù vù...”
Năm mươi mũi tên độc bản xuyên qua tấm vải trẳng bọc ngoài xe, giống như những con rắn xanh lao vào trong xe.
“Phụt, phụt, phụt...” Có tiếng mũi tên bản vào da thịt.
Máu bản tung toé ở bên trong xe, vế nên những chấm hoa mận trên tấm vải trắng, đâm máu và đẹp đẽ.
Đúng lúc này. Phía sau đoàn xe. Tư Mã Qua sửng sốt: “Tiểu thư, xe ngựa của Hoang Thân
vương bị bản như cái sàng rồi, hắn... có thể bị bắn chết rồi. phải làm sao đây?”
Tư Mã Lan bình tĩnh cười: “Vương gia không dễ chết như vậy đâu!"
“Tốt nhất là ngươi nên bảo vệ tốt cho tiểu thư của ngươi đi"
Tư Mã Qua dùng răng cắn chặt đôi môi đỏ mọng nói: “Tiểu thư, trên xe hắn có máu!”
Trong mắt Tư Mã Lan hiện lên một tia thông minh: “Hắn sẽ không sao đâu!”
Tư Mã Qua cầm một thanh kiếm sắc bén trong tay, đứng trước mặt Tư Mã Lan, hai chân run rẩy: “Tiểu thư, sao người biết hắn không sao?”
“Ta biết chắc như thế!”
Tư Mã Qua không nói nên lời!
Nhưng nàng ta tin vào mắt mình... Chắc chắn là Hoang Thân vương đã bị bản thành cái sàng rồi!
Chắc chẳn không thể chết thêm được nữa!
Nàng ta và tiểu thư không cần phải đi đến Hoang Châu hoang vắng, đáng sợ và hung hãn đó nữa!
Nhưng tại sao... nàng ta lại thấy buồn đến thế?
Rốt cuộc là vì điều gì?
Không hiểu sao nàng ta lại thấy phức tạp vô cùng.
Bên kia.
Tất cả sát thủ áo trắng đều là sát thủ ngân bài, giết người vô số lần và kinh nghiệm phong phú, nhìn cảnh tượng trong xe ngựa kia... chắc chắn người trong xe đã bị tên bắn trúng như một con nhím rồi.
Chúng đã hoàn thành nhiệm vụ!
Giờ khäc này, những tên sát thủ đang tập trung cao độ đã thả lỏng tâm trí!
Về việc đám thổ phỉ trong sơn cốc sống hay chết... điều đó không còn quan trọng nữa.
Bọn chúng chỉ là mồi nhử!
Bây giờ.
Chúng phải đặt chân xuống đất, giống như những con chim, để lại dấu chân nhạt nhoà trên nền tuyết, g iết chết cả đoàn xe và mang theo vô số của cải để đi tiêu diêu tự tại.
Sát thủ ngân bài là võ giả yếu nhất trong võ giả hạng hai.
Tuy nhiên, vào lúc này, ngay khi chúng đang thả lỏng cảnh giác thì một điều bất ngờ đã xảy ra!
“Bùm bùm...”
Tuyết bên dưới thân bọn chúng nổ tung!
Màn sương tuyết trằng xóa làm rối đôi mắt của những sát thủ ngân bài.
Đồng thời, từng đợt ánh kiếm hiện ra trong mắt chúng, như sao băng loé sáng.
Những hình dáng giống như những con báo xuất hiện từ trong tuyết, họ chính là năm mươi thiếu niên tàng kiếm khác đã biến mất.