Lúc này.
Quả thật các thiếu niên tàng kiếm đã cạn kiệt toàn bộ chân khí trong cơ thể, không thể dùng chân khí để bay lên cứu chủ nhân, cũng không thể sánh bằng tốc độ của Tam thánh sứ mặc y phục đen.
Hơn nữa, bọn họ cũng không có ý định quay lại cứu giúp.
Chỉ tập trung nhìn chằm chăm vào bức tường gỗ phía sau tấm rèm của sảnh Tụ Nghĩa.
Những thiếu niên tàng kiếm rút cung nỏ bên thät lưng, nạp tên nỏ vào, nhắm chuẩn mục tiêu.
Vẻ mặt Tàng Nhất nghiêm nghị, làm ra ám hiệu mà chỉ các thiếu niên tàng kiếm mới hiểu được, chậm rãi bao vây.
Phía sau bức tường gỗ kia dường như có kẻ thù lớn của bọn họ.
Vào lúc này.
Ở cổng sảnh Tụ Nghĩa.
“Giết!”
Tam thánh sứ mặc y phục đen nhanh chóng lao đến, dùng tốc độ thật nhanh lao đến trước mặt Hạ Thiên, sắc mặt dữ tợn: “Chết đi!”
“Cút ngay!”
Tàng Cửu không hề sợ hãi, chặn trước mặt Hạ Thiên, chân khí phủ lên bên ngoài thanh kiếm, bùng nổ sức mạnh toàn diện.
Nhưng nàng ta chỉ vừa mới tăng lên võ giả hạng ba, nội lực và chân khí có chênh lệch rất lớn so với võ giả hạng hai.
“Răng rắc...”
Thanh kiếm của Tàng Cửu bị đánh gãy, cơ thể nhỏ bé bị đánh bay ra ngoài.
“Phụt...”
Tàng Cửu cảm nhận được vị ngọt trong cổ họng, một ngụm máu tươi từ trong lòng ngực dâng lên, rốt cuộc cũng không kiềm chế được mà phun ra ngoài.
Máu, rất đăng chát.
Lúc này đây.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Nữ Phụ Phản Công Ngược Tâm Tra Nam
2. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
3. Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
4. Thập Niên Hoa Hạ Miên
=====================================
Thanh kiếm của Tam thánh sứ mặc y phục đen chỉ còn cách giữa trán của Hạ Thiên có 0.01 centimet, chân khí phủ
trên thanh kiếm đâm sâu vào giữa trán của Hạ Thiên.
Chính vào lúc này, Tam thánh sứ mặc y phục đen cho rằng hắn ta đã chiến thắng!
Chỉ trong giây tiếp theo, thanh kiếm sẽ xuyên qua giữa trán của tên Hoàng tử phế vật này.
Từ nay trở đi, hắn ta sẽ được hưởng vinh hoa phú quý suốt đời.
Lợi ích, mỹ nhân, hẳn ta muốn gì có nấy.
Tên Hoàng tử phế vật này đã sai rồi!
Trong thời đại Đại Hạ hỗn loạn này, người tốt không thể sống lâu, tai họa kéo dài hàng ngàn năm, chỉ có kẻ ác mới có thể sống thoải mái!
Hản ta lấy sự độc ác của mình để thề!
Nhưng mà, tại sao kiếm của hẳn ta vẫn chưa xuyên qua giữa trán của tên Hoàng tử phế vật?
Phải chăng thời gian đang chậm lại? Hay thanh kiếm không đâm về phía trước?
Trong lòng Tam thánh sứ cảm thấy không có gì đó không ổn.
Hảẳn ta nhướng mắt lên... sao mũi kiếm lại bị Vương gia phế vật dùng hai bàn tay kẹp lấy rồi?
Từ khi nào mà... một người bình thường có thể kẹp lấy kiếm của một cao thủ hạng hai?
Hản ta nổi giận! Đúng là đang tự tìm cái chết mà!