“Trên đường chúng ta đi không thể bỏ qua một trại cướp nào!”
“Tuyệt đối không bỏ qual” “Nhất định phải thay trời hành đạo!”
Hạ Thiên cười nhạt, trầm ngâm nói: “Rất có thể những của cải trong rương gỗ này không phải của bọn thổ phỉ núi Nhị Long.”
Tiểu Bạch sửng sốt: “Vương gia đã nhìn ra cái gì à?”
Hạ Thiên chỉ vào các rương gỗ đựng vàng bạc: “Nếu như những thứ này là do bọn thổ phỉ cướp được, kích thước của vàng bạc không thể đồng đều như vậy, mà đáng ra phải rất vụn mới đúng!”
“Trọng lượng cũng phải rất lung tung!”
Tàng Nhất ở bên cạnh nói tiếp: “Ánh mắt của Vương gia quả nhiên tinh tường, Tàng Nhất suy đoán... rất có thể những chiếc rương này là của Thái tử.”
“Thái tử rất tham lam, lén lút mua quan bán tước, tài sản này không thể tiết lộ ra cho người ngoài biết, cũng không thể vận chuyển về Đông Cung để bị người khác bắt được nhược điểm”
“Cho nên rất có thể chỗ này chính là kho vàng nhỏ của Thái tử bên ngoài Đông Cung!”
“Cho nên chuyện Tả Ngạn xuất hiện ở đây cũng là hợp lý!”
Điều này hoàn toàn trùng hợp với những gì Hạ Thiên đang nghĩ.
Trong đầu hắn lóe lên ánh sáng, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười thần bí: “Nếu là của Thái tử, vậy thì tốt quá rồi!"
“Mở rương gỗ đàn hương ral”
“Vâng!”
Lúc này, mọi người càng ngày càng tò mò với thứ ở bên trong rương gỗi
Rương gõ thông thường chứa bạc!
Rương gỗ mun đựng vàng!
Vậy còn bên trong rương gỗ đàn hương kia thì sao? Phải chăng là thứ gì đó còn quý giá hơn vàng? “Răng rắc..."
Nhóm thiếu niên tàng kiếm chém rớt khóa sắt trên rương gỗ đàn hương, mở rương ra với vẻ mặt nghiêm túc!
Đột nhiên.
Ánh sáng của trang sức châu báu tràn ngập trong hang động, đủ màu sắc, vô cùng đẹp mắt.
Vàng bạc có giá, châu báu là vô giá.
Những thiếu niên tàng kiếm lần lượt mở các rương gỗ đàn hương ra, đủ loại châu báu bày ra trước mặt mọi người.
Tiểu Bạch nhặt một viên trân châu phát sáng to bằng nắm tay ra: “Vương gia, những viên dạ minh châu vô giá này đầy ắp một rương!”
“Ít nhất một trăm viên!”
“Chúng ta phát tài rồi!”
“Thứ này trong hoàng cung còn không có được mấy viên, vô cùng quý giá, có tiền cũng không mua được.”
Tiểu Bạch phải dùng cặp mặt khác để nhìn thủ đoạn cướp đoạt bảo vật của Thái tử: “Cũng không biết Thái tử vơ vét được nhiều bảo vật như vậy từ đâu?”
“Vương gia, bây giờ chúng ta có đầy một rương, sau này xây dựng Vương phủ ở Đại Hoang Châu có thể dùng bảo vật này thắp sáng toàn bộ Vương phủ!”
“Nhất định còn tráng lệ hơn cả hoàng cung!”
“Ha ha ha...”
Hạ Thiên cười nhạt: “Dạ minh châu này không thể ăn lúc đói, không thể uống lúc khát, cũng không phải thứ gì tốt!”
“Đợi đến khi chúng ta tiến vào Đại Hoang Châu, có thể mang toàn bộ ra chợ đen bán, đổi thành vật tư!”
Tiểu Bạch sửng sốt: “Thật sự bán hết sao?” “Không để lại cho Lan vương phi một viên à?” Hạ Thiên lắc đầu: “Một viên cũng không giữ lại!”
Ở Hoa Hạ cổ đại, dạ minh châu được coi là báu vật quý hiếm trên đời, cổ đại gọi là “Tùy Châu”, “Huyền Châu”, Thùy ức”, “Minh Nguyệt Châu”, vân vân....
Vật này chứa nhiều chất phát sáng, phát ra bức xạ, có khả năng cao khiến tế bào của con người xảy ra biến dị, gây ra các bệnh nan y.
Cho nên trong lịch sử Hoa Hạ có rất nhiều vị quân vương đoản mệnh, đều có liên quan đến việc đeo thứ này.
Vì để mọi người trên dưới phủ Hoang Châu Vương khỏe mạnh, Hạ Thiên không cần thứ này, bán hết toàn bộ.
Trong chợ đen ở đế đô, một viên dạ minh châu lớn bằng nửa nắm tay có giá ngàn lượng vàng.
Đế đô có rất nhiều quý nhân, quý nhân không thiếu tiền.