Trong đầu ù một tiếng, Ngô Lão Cẩu ngốc lăng một hồi mới phản ứng lại là phải chạy qua đó xem.
Đã không còn ánh lửa chiếu rọi từ đạn pháo, bốn phía quay về một mảnh hắc ám, y sờ soạng bò qua, bỗng nhiên nhớ đến nổ súng máy vào ban đêm sẽ rất dễ bị lộ mục tiêu, chỉ e vừa rồi quả pháo kia là nhắm vào Lão Vương đang cầm súng máy.
Nghĩ như vậy, dưới chân cũng nhanh hơn, không ngờ đột nhiên bị vấp một cái. Y lảo đảo, sau khi miễn cưỡng đứng vững lại mới nhận ra thứ làm mình bị vấp là người.
“Lão Vương?” Ngô Lão Cẩu gọi một tiếng.
Trong bóng đêm không có ai trả lời.
Ngô Lão Cẩu ngừng thở, ngồi xổm xuống, đưa tay qua tìm, nhưng tay lại dính đầy một loại chất lỏng đặc sệt ướt ướt.
Là máu, rất nhiều máu.
Dựa theo ánh sáng từ những quả bom đang nổ trong không trung đằng xa, y cuối cùng cũng nhìn thấy, khắp nơi trên mặt đất đều là những mảnh sắt rơi vụn, nguười trước mặt đúng là Lão Vương, lúc này cả người hắn đầy máu nằm trên mặt đất, cũng không biết là còn sống không. Cách hắn không xa, còn có một người chiến hữu cùng đội tên là Lão Tiết cũng nằm đó.
Trong lòng y thầm nói may là những chiến hữu cùng đội khác đang yểm trợ ở phía xa, mới không bị đạn pháo oanh kích, lập tức chạy nhanh qua thăm dò hơi thở của bọn họ, cuối cùng thở dài ra một hơi.
May quá, cả hai người đều còn thở.
Nhưng lập tức Ngô Lão Cẩu cũng ý thức được, kỳ thật bọn họ là bị đau đớn và mất máu quá nhiều mơi hôn mê bất tỉnh.
Ngô Lão Cẩu nhìn qua, phát hiện Lão Vương đang nằm trên mặt đất lúc này đã mất một chân. Rõ ràng, đùi phải của hắn bị đứt bay trong khoảnh khắc đạn pháo nổ tung. Ngô Lão Cẩu cắn răng, kéo người chiến hữu đang nằm sấp kia trở mình lại, nhất thời ngừng thở. Chỉ thấy bụng của Lão Tiết đã vỡ toạt ra, ruột cũng đã rơi rớt ra bên ngoài, dính theo bụi đất trên mặt đất, nhìn mà rợn người.
Chỉ là đã không còn thời gian nữa. Nếu không nhanh cầm máu, hai người bọn họ đều sẽ chết. Chết vì mất quá nhiều máu.
Ngô Lão Cẩu không biết, chờ Lão Vương tỉnh lại phát hiện mình chỉ còn một chân thì sẽ có phản ứng gì. Nhưng mà, chân không còn nữa, chỉ cần người còn sống, y nhất định phải cứu người.
Trên chiến trường, có thể còn sống, đã là may mắn.
Nếu vừa rồi quả bom kia nổ tung ngay bên cạnh Ngô Lão Cẩu, vậy thì lúc này người tứ chi không đủ phải nằm đây, chính là y. Nếu lúc trước y không theo bản năng đưa tay bảo vệ đầu, chỉ sợ mảnh đạn kia sẽ không làm bị thương cánh tay y mà là cổ, như vậy hiện giờ y mới là người chờ được cứu, chứ không phải người đi cứu người.
Ngô Lão Cẩu đột nhiên bình tĩnh trở lại.
Trước kia lúc hạ đấu bị thương nhiều, xử lý thương thế này nọ cũng không phải là việc khó. Chỉ là trước mắt thiếu thốn đồ dùng, muốn tìm bột cầm máu tất nhiên là không dễ, vì vậy lúc này y lại cảm tạ vô cùng miếng băng vải vừa tìm thấy trong túi quân dụng.
Dưới ánh sáng mờ nhạt muốn xử lý miệng vết thương không phải chuyện dễ, bên tai là âm thanh oanh tạc của đạn pháo, kích thích bụi đất bốn phía bay mịt mù, Ngô Lão Cẩu hoàn toàn băng bó theo bản năng, trong lúc đó Lão Vương vì đau quá mà có tỉnh lại một lần, nhưng nhanh chóng lại mất đi ý thức. Vì bụng Lão Tiết bị thương nên không thể may vá miệng vết thương lại, rơi vào đường cùng chỉ đành cầm máu trước, đem ruột nhét trở vào, sau đó chờ nhân viên y tế đến khử trùng và xử lý lại.
Chờ hai người băng bó xong, xác định miệng vết thương không còn đổ máu nữa, Ngô Lão Cẩu dùng bàn tay dính đầy máu lau lau mồ hôi trên trán, lúc ngẩng đầu nhìn mới phát hiện phía chân trời đã lộ ra chút tia sáng.
Đúng lúc này, máy bay ném bom ở phía xa bị bắn trúng, đột nhiên nổ mạnh giống như một đoàn khói lửa, sau khi lẩn quẩn mấy vòng, xung quanh bốc lên khói đen, mang theo ngọn lửa nóng phừng phừng và luồng khói dày đặc từ không trung rơi xuống.
Tiếng đạn bên tai cũng dần ít lại.
Lúc trời sắp sáng, hai quân tạm thời đình chiến.
Cả Đỉnh Kỳ Lân bị đạn pháo san bằng, chung quanh đều là khói thuốc súng và mảnh đạn vỡ nát, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy phần còn lại của chân tay đã bị cụt dính đầy máu thịt trên đất, cũng có những thi thể bị đốt trụi không thể phân rõ tướng mạo. Nhưng hiển nhiên quân địch cũng không chiếm được ưu thế, dưới chân núi cũng đầy thi thể, máu nhuộm đầy rừng.
Ngô Lão Cẩu nhìn theo nhân viên y tế dùng cáng đưa Lão Vương và Lão Tiết vẫn còn hôn mê bất tỉnh xuống núi, trong lòng đúng là không vui không buồn.
Lúc trước là bởi vì y, Lão Vương mới có thể nhập ngũ. Tuy rằng bản thân Lão Vương cũng không để ý, nhưng Ngô Lão Cẩu vẫn cho rằng mình nên có trách nhiệm cho sự sinh tử của Lão Vương trên chiến trường.
Bây giờ Lão Vương đã bị nổ đứt một chân, về sau e là không thể tham gia chiến đấu nữa. Nhưng bất luận thế nào, ít nhất cũng bảo vệ được cái mạng của hắn. Là phúc hay hoạ, ai mà biết được. Trận đánh đầu tiên với giặc đã gian khổ như thế, kế tiếp sợ là sẽ càng có nhiều người chết. Hiện tại có thể nhìn thấy hắn còn sống rời đi, cũng tốt hơn là sau này thấy hắn chết trong này.
Lúc Đại Đầu chạy đến, y đang đứng nhìn dưới chân núi bị máu nhuộm đầy đất đến xuất thần.
“Ngô đại ca, có người tìm anh.” Đại Đầu đẩy đầy y, nói.
Ngô Lão Cẩu nghe vậy quay đầu lại, chỉ thấy gương mặt Đại Đầu bị nhiễm bụi đen từ thuốc súng, đôi mắt vẫn sáng đến ôn hoà. Trong lòng y thầm nói tố chất tâm lý của thằng nhóc này quả nhiên tốt hơn so với những người khác, sau này không chừng có thể đề cử cậu ta cho Trương Khải Sơn làm trinh sát viên, sau đó vừa nhấc mắt đã thấy một bóng người quen thuộc đi đến.
Ngô Lão Cẩu sửng sốt, bỗng nhiên không nói nên lời, chờ hồi phục *** thần lại, Trương Khải Sơn đã đi tới trước mắt. Lại vừa quay đầu lại, liền phát hiện Đại Đầu thông minh đã sớm bỏ chạy.
Y nhanh chóng đánh giá Trương Khải Sơn, vẫn tốt không bị thương, trong lòng nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó căng thẳng mở miệng: “Sao ngài lại ở đây? Sẽ không ảnh hưởng đến nhiệm vụ chứ?”
Trương Khải Sơn không nói gì, cau mày để y ngồi xuống trước, một tay mở lớp băng bó tạm thời trên tay phải của y xuống, sau đó cầm một băng vải sạch, sát trùng miệng vết thương sạch sẽ rồi lại quấn lên.
“Phòng ngự không bằng tiến công, quan trọng ở bày binh bố trận, chỉ huy chỉ là thứ yếu.” Chờ băng bó xong vết thương, Trương Khải Sơn ngẩng đầu nhìn Ngô Lão Cẩu, nói: “Bọn họ nói cậu bị thương, ta lo lắng, cho nên qua đây xem thử.”
Ngô Lão Cẩu nghe vậy sững sờ một lúc, không nói gì.
Môi Trương Khải sơn có chút khô nứt, lúc nói chuyện có chút khàn, sợ là lúc chiến đấu âm thanh của pháo rất vang, phải hô quát hạ mệnh lệnh nên thành ra như vậy.
Ngô Lão Cẩu biết hắn chỉ huy sắp xếp xong vẫn chưa kịp uống miếng nước đã chạy tới đây, vì thế nhanh chóng lấy ấm nước bên cạnh đưa cho hắn, sau đó lại phát hiện trong ấm đã sắp trống rỗng, chỉ đành phải lúng ta lúng túng nói: “Không nhiều lắm, coi như làm mát cổ họng.”
Trương Khải Sơn nhìn y, khoé miệng khẽ hơi hơi nhấc lên, nhận lấy ấm nước, nhấp một ngụm.
Ngô Lão Cẩu biết, so với y Trương Khải Sơn càng hiểu rõ cảm giác nhìn thấy chiến hữu chết trận hoặc là tàn thể bị kéo ra khỏi chiến trường, lúc này cũng không cần dùng nhiều lời để thể hiện sự tiếc nuối và hồi tưởng, trận tiếp theo làm sao chống đỡ được quân địch tiến công mới là chuyện hiện tại hắn phải nghĩ.
“Trận kế tiếp, sẽ càng khó đánh.” Y quay đầu nói với Trương Khải Sơn.
Trương Khải Sơn nghe vậy ngẩng đầu nhìn y, đôi mắt đen lạnh nhạt nhìn không ra cảm xúc. Đôi môi hắn khẽ nhấp, cuối cùng vẫn không nói ra.
Ngô Lão Cẩu khe khẽ thở dài, bỗng nhiên nói: “Tôi hứa với ngài, nhất định sẽ sống sót rời khỏi đây.”