Trước màn vẫn là âm thanh tuyệt sắc nhân gian, diễn đến thăng trầm.
Sau màn đang diễn chính là cảnh địa ngục trần gian, dày vò núi đao biển lửa.
Đương nhiên, nửa câu sau chỉ nhắm vào một mình vị quân gia kia mà thôi.
Tại Trường Sa thành này, Trương Đại Phật Gia mở miệng muốn cùng vị quân gia kia trò chuyện một chút, cho dù là người ở Bắc Bình tới cũng phải nể mặt ba phần.
Đèn tối người loạn, vì thế dời bước ra sau đài. Nhưng mà, không phải chờ Trương Đại Phật Gia đến, mà là chờ một trận gậy gộc côn bổng, rượu vừa tỉnh được phân nửa, mới biết là đã bị một đám người khinh thường.
Vị quân gia kia bị vải đen che mắt, giọng cười có chút rầu rĩ: “Người của ta ở ngay bên cạnh, chắc các ngươi cũng không muốn làm lớn chuyện chứ.”
“Ngươi xếp thủ vệ ở trong rạp hát?” cũng có một tiếng hừ lạnh, “Làm hạ nhân làm sao có thể hưởng phúc hơn cả chủ tử.”
Quân gia nghe đến đây, giọng nói giống như là cái người trẻ tuổi làm việc thận trọng kia, nhớ không rõ, hình như còn đi du học? Lời này của hắn ý là, người của mình cũng đã bị xử rồi.
Quân gia im lặng một hồi mới nói: “Vì sao?”
“Hí tử vô tình, không phải ai cũng có thể tranh giành.” Âm thanh bình thảng của người trẻ tuổi lúc này lại lạnh lẽo vô cùng.
Quân gia có chút tán thưởng người trẻ tuổi này có thể ngoài mặt ôn hoà sau lưng lại thủ đoạn tàn nhẫn như vậy.
Nhưng mà, nếu không phải người có thủ đoạn thì bên trên cũng sẽ không phái hắn một mình đến Trường Sa.
“Chỉ có vậy thôi sao?” Những lời này, quân gia nói rất chậm.
“Ha, ngươi nói trước đây ngươi có an bài người ở quán trà đối diện?” Thanh âm lại bình tĩnh như trước, “Bọn họ cũng không khác các ngươi là bao đâu.”
Quân gia nghe vậy lại nở nụ cười.
“Vậy thì cũng phải nhìn các ngươi đã phái ai đi.”
Đúng lúc có trinh sát báo tin, ghé vào tai Giải Cửu nói nhỏ vài câu, khiến cho chủ tử nhíu mi một cái.
Trương Đại Phật Gia ngồi bên cạnh cũng không nói chuyện, nhìn thấy sắc mặt Giải Cửu khẽ biến, giương mày nhìn hắn.
Giải Cửu tránh không khỏi, chỉ đành nghiêng người thì thầm: “Tiểu Ngũ bên kia có chút phiền phức.”
Lí Tam gia, Tứ gia, Lục gia tỏ vẻ quen làm việc trong bóng đêm, từng bước từng bước xử lý đám người trong rạp hát. Cẩu Ngũ gia và Hoắc Thất cô nương đi qua quán trà, xuống tay với đám người bên đó. Cũng không ngờ bên đó toàn là cao thủ.
Tuy là đầu của quân gia vị bịt kín, nhưng nhĩ lực cũng không giảm, chỉ một lát liền nghe được tiếng đế giày quân đội rời khỏi. tiếng nhạc vẫn du dương không dứt, nhưng cũng đã đến đoạn cuối cùng.