Cửu Môn Ký Sự

Chương 20



A Sinh không đoán trước được Trương Khải Sơn đột nhiên hỏi mình như vậy, sửng sốt một lúc lâu mới phục hồi, vì thế mới đem chuyện mình phát hiện bức tường cổ quái nói với mọi người.

“Nếu không có đoán sai, bức tường ngươi vừa xem đại diện cho nước và lửa trong bát quái, bức tường bên phải này đại diện cho sấm và gió, bức tường phía trước là núi và sông, mà sàn nhà chúng ta đang đứng này có lẽ là thiên địa.: Trương Khải Sơn bỗng nhiên liếc mắt nhìn Ngô Lão Cẩu một cái, sau đó nói với A Sinh: “Bức tường đại diện cho nước và lửa dựa vào nhiệt lượng có thể khiến cho hình vẽ trên tường lộ ra, lòng bàn tay của các người có nhiệt độ, nhờ sự chênh lệch nhiệt độ đó mà hình trạm trỗ mới hiện ra, nhưng nhiệt độ cơ thể người không đủ cao để hiện ra đồ án hoàn chỉnh. Sấm gió và sông núi phải dựa vào hô hấp và máu người làm vật dẫn mới có thể hiện ra. Chỉ cần cả ba đồ thị này đều hiện lên, là có thể tìm được trung tâm của thiên địa ——– cũng chính là có thể mở ra cơ quan khiến kỳ lân sống lại.”

“Cho nên,” Ngô Lão Cẩu nghe xong nhíu nhíu mày, “Đây thật sự là nơi thờ cúng của triều đình, hơn nữa còn phải dùng người sống để làm vật dẫn.”

Vẻ mặt của Trần Bì A Tứ lúc này vô cùng hưng phấn: “Còn chờ gì nữa? Nơi này đều là người sống, muốn tìm chút máu cũng rất đơn giản.” Hắn nói rất nhanh, tốc độ vo hai viên đạn sắt trong tay cũng trở nên gấp gáp.

Trương Khải Sơn lạnh lùng nhìn lước qua Trần Bì A Tứ, nói với Ngô Lão Cẩu: “Ta sẽ làm vật dẫn.”

Ngô Lão Cẩu nghe vậy sửng sốt một chút, ngẩng đầu cả kinh nói: “Không thể!”

Lúc nói ra xong, Ngô Lão Cẩu tựa hồ có cảm giác không đúng, nhưng nhất thời không nói được là không đúng chỗ nào.

Trương Khải Sơn cũng không để ý nở nụ cười: “Máu của ta có tác dụng hơn máu của các người.”

Nói xong, hắn quay đầu phân phó: “Chung Thanh, cậu dựa theo chỉ dẫn lúc nãy của ta dẫn phát bức tường lửa nước, A Sinh giúp đỡ đi. A Tứ Lão Lục, các người phụ trách bức tường sấm gió, phương pháp cụ thể để Chung Thanh hướng dẫn. Ta sẽ dẫn phát bức tường sông núi.”

Có lẽ mọi người ngày thường cũng đã quen với mệnh lệnh của Trương Khải Sơn, mà tất cả mọi người ở đây đều là theo trường phái hành động, hắn vừa nói xong thì ai nấy nhận mệnh mà đi, để lại Ngô Lão Cẩu đứng một chỗ có chút dở khóc dở cười: “Tôi thì sao?”

Trương Khải Sơn nhấc chân hướng đến mặt tường kia, nhìn nhìn Ngô Lão Cẩu: “Đi theo ta.”

Ngô Lão Cẩu thở dài, y biết dựa vào kinh nghiệm và thân phận của Trương Khải Sơn nhất định sẽ không làm ra loại chuyện bất lợi với hắn, nhưng nghe đến chuyện phải dùng máu làm vật dẫn, đúng là vẫn có chút không yên lòng.

“Cho ta mượn thanh kiếm lúc nãy một chút.” Đi đến trước bức tường, Trương Khải Sơn quay đầu lại, bỗng nhiên nói.

Ngô Lão Cẩu nghe vậy sửng sốt, một lát sau mới hiểu được là thanh đoản kiếm mà Trương Khải Sơn vừa đưa mình. Cảm thấy không khỏi có chút bất đắc dĩ: Thanh kiếm này vốn là của ngài, trực tiếp cầm đi là được rồi, còn phải mượn của tôi. Nhưng tay vẫn rất nhanh rút kiếm ra đưa cho Trương Khải Sơn.

Tay trái Trương Khải Sơn nhận thanh kiếm, không chớp mắt một cái liền xoẹt qua bàn tay phải, lúc máu tươi trào ra, bàn tay đã đặt trên tường.

Ai ngờ, màu vừa chạm lên mặt tường liền giống như sống lại, lúc vừa bắt đầu thì ở ngón út hợp thành một đường máu, giống như một con rắn mà uốn lượn trên tường. Màu cuồn cuộn không ngừng từ lòng bàn tay Trương Khải Sơn chảy ra, sợi máu di chuyển nhanh hơn, sau đó dừng một chút ở trung tâm bức tường, rồi tập trung lại, cuối cùng hình thành một cái bát quái đồ.

Nhưng mà, máu tươi không ngừng chảy trên bát quái đồ, nhìn thế nào cũng thấy quỷ dị. Nhưng càng làm cho Ngô Lão Cẩu lo lắng chính là, Trương Khải Sơn vừa bị mất máu quá nhiều, sắc mặt có chút trắng bệch.

Thấy bát quái đồ đã thành hình, Trương Khải Sơn thu hòi bàn tay đang đặt trên tường lại, kỳ quái chính là, vừa rồi rõ ràng máu chảy nhiều như vậy, nhưng rất nhanh miệng vết thương đã có dấu hiệu kết vảy.

“Ngài….” Ngô Lão Cẩu nhìn miệng vết thương trên tay Trương Khải Sơn, có chút bối rối: “……….Tay của ngài có ổn không?”

“Ta không sao.” Trương Khải Sơn mỉm cười, đang muốn mở miệng nói chuyện, lại bị tiếng hoan hô của A Sinh chặn lại: “Được rồi, được rồi!”

Ngô Lão Cẩu nhìn lại, bức tường lửa nước bên trái cũng hình thành một cái bát quái đồ, khác cái là màu xanh. Bức tường sấm gió bên phải cũng hiện ra một cái bát quái đồ màu vàng.

“Đi qua xem xem.” Dù cho Trương Khải Sơn không nói, Ngô Lão Cẩu cũng đang nghĩ như vậy, vì thế hai người đồng thời đi qua chỗ Trần Bì A Tứ.

Còn chưa đi đến trước mặt, chợt nghe âm thanh hưng phấn của Trần Bì A Tứ: “Tìm được rồi!”

Đến gần thì thấy, Ngô Lão Cẩu phát hiện trên sàn nhà ngay chỗ trung tâm của ba bát quái đồ, lúc này đang chậm rãi hình thành một cái bát quái đồ màu trắng đen, nhưng chỉ lớn bằng nằm đấm tay.

Ngô Lão Cẩu không biết có phải mình cảm giác sai hay không, y cảm thấy điểm đen trên bát quái đồ này và ánh mắt của kỳ lân lúc nãy có chút giống nhau. Trong lòng nghĩ như vậy, y lập tức hướng pho tượng kỳ lân nhìn nhìn.

Lần này, Ngô Lão Cẩu thề không phải nhìn thấy ảo giác, y rõ ràng nhìn thấy con kỳ lân kia vừa hướng y nháy mắt một cái.