Editor: Mây, TĩnhSáng sớm, tôi rời khỏi giường, nhân lúc Vương Cung hãy còn đang ngủ say mà cẩn thận rời khỏi phòng. Trước cổng trường tiểu học trong làng, tôi chọn mua một quyển nhật ký nhìn không cũ lắm. Những quyển còn lại có trang bìa là hình ngôi sao thần tượng, nhưng dường như tôi chỉ quen thuộc với cái bìa hình chú cừu vui vẻ với nụ cười và sự thông minh hiện trên khuôn mặt.
Lúc tôi quay lại đã là buổi trưa, Vương Cung nằm tựa trên tủ đầu giường ngủ, tôi đặt quyển sổ lên bàn trà rồi đi nấu cháo, gọt ít hoa quả. Chờ em ấy tỉnh lại, cho em ăn chút gì đó. Sau khi đã dọn dẹp sạch sẽ, tôi vội vàng chạy đến nhà xưởng.
Lúc quay lại vào buổi chiều, quyển sổ vẫn nằm bất động trên bàn trà, Vương Cung đang tự đi vệ sinh, tôi bước đến dìu em. Khi quay lại, đôi mắt em dán chặt vào nụ cười vui vẻ và thông minh của chú cừu trên quyển nhật ký.
“Anh mua cho mấy đứa em của anh đó à? “
“Anh mua nó cho em. “
Vương Cung quay lại nhìn tôi giống như không thể tin được, sau khi nhìn tôi với ánh mắt kiên định ấy được một lúc thì em quay đầu cố gắng cười và cố kìm chế. Kết quả là em ho khan, đờm hòa nhau với máu trông thấy mà giật mình. Em dường như đã quen rồi, đến bồn rửa để rửa tay, cầm khăn tay lau khô tay rồi xoay người cầm quyển nhật ký. Tôi đi lên trước một bước, cầm quyển nhật ký lên, đưa cho em.
“Đóng buộc chỉ[1] tương đối dễ viết, nhưng anh mua cuốn dày quá. Mỗi ngày một trang, em không viết được nhiều như vậy đâu.”
[1] 线装Đóng buộc chỉ là một cách đóng sách truyền thống của Trung Quốc, sợi chỉ lộ rõ ra ngoài bìa.
Vương Cung nhướng mi nhìn tôi, khóe miệng vẫn còn lưu lại vết máu do ho, tôi lấy khăn giấy, thấm chút nước lau cho em, nổi giận nói: “Cái này là anh dùng tiền mua cho em, em mà viết không có hết là anh không đưa đâu.”
Vương Cung cười, nói lầm bầm: “Thiết công kê.[2]”
[2] 铁公鸡 Thiết công kê: ý chỉ những người rán sành ra mỡ, keo kiệt, bủn xỉn.
“Tại em ở đây mà mấy ngày nay anh sắp đi xin ăn đến nơi. Nhớ thành thật mà viết cho hết cái cuốn này đó, đừng có mà lãng phí số tiền anh khó khăn mới kiếm được.”
“Em không được ưng chữ em lắm, anh viết giúp em đi.” Vương Cung cười nhẹ, “Bút anh mua sao? Không phải sẽ là chú cừu vui vẻ à?”
“Bên xưởng cho anh năm hộp bút cách nay một năm, coi như là quà tặng. Nếu em muốn có bút hình chú cừu vui vẻ thì bây giờ anh đi mua.”
Vương Cung trông vui ơi là vui, chậm rãi ngồi xuống trước bàn máy tính, tôi nhanh chóng tắt máy tính, công tắt ổ điện cũng tắt luôn.
Vương Cung dùng thanh âm rất đỗi nhẹ nhàng, “Không cần phải chú trọng như vậy, bức xạ không làm gì được em đâu.”
Tôi không dám nghĩ xem em đang ngụ ý điều gì, cúi đầu xuống lục lọi cái rương đồ mà hôm qua em bắt tôi phải dọn, lấy ra một hộp bút, rút ra một cây đưa cho em.
Em không nhận lấy mà nắm chặt cổ tay tôi, “Anh mua cái này, anh viết trước đi thiết công kê.”
“Anh mua cho em mà, em cứ viết đi.”
“Anh viết phần đầu, để em phần cuối.”
Em ấy rất bướng bỉnh, tôi chỉ có thể mở nắp bút ra, cầm quyển nhật ký, ngồi xổm bên cạnh bàn trà, muốn động bút nhưng chẳng biết viết cái gì. Vương Cung nhìn tôi không chớp mắt, “Đây là cuốn nhật ký của em, cách viết nhật ký anh hẳn là biết nhỉ?”
Tôi vò đầu bức tóc, nghĩ nghĩ rồi viết lên đấy:
Ngày 14 tháng 2 năm 2017, trời nắng.
Vương Cung đến nhà tôi và nhờ tôi mua cho em ấy một quyển nhật ký. Lâm Dịch.
Tôi chưa bao giờ thích viết lách cả, cũng nào có nhiều tâm trạng để viết nên tôi viết một câu khô khan rồi trả lại cho em ấy.
Vương Cung nhận lấy nó và xem qua, “Anh mua cho em một cuốn nhật ký hình chú cừu vui vẻ, kết quà là viết cái này?”
“Nếu không thì sao?”
“Anh hẳn là nên nhận lỗi đó.” Vương Cung híp mắt cười đùa.
Tôi cũng cười theo, “Tán phét, anh mua cho em đó, em dùng đi.”
“Có bút đỏ không? Em muốn dùng bút đỏ viết phê bình anh.”
“Có.” Tôi lấy từ trong hộp ra một cây bút bi màu đỏ đưa cho em, em cuối đầu cầm bút viết, vẻ mặt hết sức nghiêm túc.
10.
Khi tôi cầm điện thoại di động lên, như thường lệ, tôi đọc một số mẩu truyện ngắn hài hước trên Weibo cho Vương Cung nghe. Vương Cung là người có máu buồn, thường thường bị chọc cười, tôi sợ nếu cười quá thì em sẽ ho ra máu mất nên tôi thường hay lựa chọn ra trước, chọn những câu chuyện hài không đủ để cho người ta cười ngặt ngoẽo.
Ngày 14 tháng 2, ngày lễ tình nhân. Weibo toàn là xoay quanh mấy đoạn văn chủ đề về ngày lễ tình nhân. Tôi đã đọc nó vài lần và chẳng thấy có gì đặc biệt thú vị, vì vậy tôi dứt khoác chỉnh kiểu chữ lớn hơn và cùng em lướt Weibo.
Ngày 14 tháng 2, năm hai cao trung[2] là ngày lễ tình nhân cuối cùng khi tôi còn là học sinh, và cũng là ngày lễ tình nhân cuối cùng khi tôi và Vương Cung chia tay nhau.
[2] Năm hai cao trung tương đương lớp 11 của Việt Nam.
Tôi rất ấn tượng với ngày hôm đó, trời quang đãng, trường học thì nghỉ lễ. Vương Cung và tôi hẹn gặp nhau ở quảng trường bên ngoài thư viện thành phố. Có cánh diều bay lượn trên bầu trời. Lãng mạn làm sao. Tôi mang theo cọ vẽ và bảng vẽ, nhưng em không hiểu phong tình mà mang theo một bó hoa hồng.
Một buổi sáng đột ngột trôi qua, buổi chiều mây trắng cuồn cuộn, em và tôi đi bộ đến bảo tàng đối diện, từ bảo tàng lịch sử đi dạo đến bảo tàng thư họa, rồi cuối cùng nắm tay nhau đến góc hẻo lánh nhất của bào tàng thiên nhiên, đi thẳng đến lối ra, gần tủ giữ đồ trong nhà vệ sinh mà thân mật hơn nửa giờ đồng hồ.
Khi tôi bước ra, mặt đỏ bừng tới mang tai và em thì tâm tình tốt cười khì khì. Nhiều người liếc mắt nhìn, một số thì kinh ngạc trước những ngón tay đang đan xen nhau của chúng tôi, thậm chí chúng tôi cũng chẳng thèm quay người nhìn lại họ.
Tôi siết chặt tay em, và em ấy dùng sức lực lớn hơn để nắm lại.
Lúc chạng vạng tối, mặt trời dần đần lặn xuống ở đằng Tây, mặt trời tỏa ra những tia nắng cuối cùng. Em đứng dưới tàn cây, quay lưng về phía mặt trời, để cho tôi phác họa em một bức.
Tôi phác họa ra hình dáng em ấy.
Đầu tóc, xương chân mày, sống mũi, cằm, còn có chiếc cổ và trái táo Adam.
Em xem thử, không nói hài lòng hay không, cầm lấy bảng vẽ của tôi, nhất quyết muốn vẽ cho tôi một bức tranh.
Cho đến khi đứng trước mặt em và cố định tư thế cứng đờ ấy, tôi mới chợt nhận ra rằng làm người mẫu không hề dễ dàng tí nào.
Tôi chỉ phác qua đôi nét em ấy trong hai mươi phút, nhưng em đã phải mất tận bốn mươi phút đồng hồ để vẽ tôi. Khi em vẽ xong bức tranh thì đèn đường cũng sáng lên, tôi nghiêng người đối diện bóng tà dương, dưới ánh đèn đường.
Có điều, ác mộng lớn nhất là khi tôi đã nhìn thấy bức tranh, phát hiện ra rằng em đem tôi vẽ thành người Bắc Kinh ở Chu Khẩu Điếm [3].
Chính em cũng cười, ôm đầu sợ tôi đánh em, dưới ánh đèn đường, đôi môi em cười cong như cánh hoa, tôi không đánh em mà cúi người, che đi ánh đèn trên đầu và hôn em.
Tôi nghiêng người, em phối hợp nâng bảng vẽ lên. Và rồi chúng tôi dưới ánh đèn đường, bị che bởi tấm bảng vẽ, nửa sáng nửa tối mà hôn nhau.
Tối hôm đó, tôi đến nhà em, một ngôi nhà trống rỗng chỉ có một mình em. Tôi và em ở trên ghế sofa mà triền miên, sau đó, chúng tôi vào phòng ngủ để chiến, trên giường em mà muốn em. Lúc đi tắm, chúng tôi lại dưới vòi sen ngắm nhìn nhau. Em là đội trưởng đội cầu lông của trường, cánh tay rất dài, cơ bắp tay rõ rệt, cơ bụng lộ ra rõ ràng. Từ vai đến ngón tay, không chỗ nào là không tỏa ra sự trẻ trung và sức sống, mà tôi đây thì chỉ cao và gầy.
Nói một cách nghiêm túc, dáng người cả Vương Cung được hơn tôi rất nhiều, sẽ không tránh khỏi ảnh hưởng lòng từ trọng khi cởi bỏ quần áo ra.
Vương Cung mím môi cười, nhìn tôi, kể cả việc thân mật nhất cũng từng làm trước đây, chắc chắn trước cái nhìn dò xét của em ấy, tôi sẽ đỏ mặt mất thôi.
“Dáng người gầy quá, trông không đẹp chút nào!
Em đưa tay lên, dùng ngón tay vuốt nhè nhẹ lên mắt tôi, một đường hướng xuống.
Quả táo Adam.
Ngực.
Bụng.
Bụng dưới.
Sau đó, cầm lấy nó.
Tôi ngẩng đầu lên, hừ một tiếng, run rẩy nắm chặt tay em.
“Lâm Dịch, anh so với em lớn hơn nhiều, em ghen tị gần chết.” Em nói như vậy, đột nhiên tôi lấy lại được sự tự tin, vươn tay mở vòi hoa sen, cùng em trong phòng tắm đùa nghịch, chơi lấy chơi để, cả hai lại bắt lửa, vui đùa cùng nhau, sức cùng lực kiệt.
Vào buổi tối, tôi nằm trên giường với em ấy và nói chuyện tương lai. Em ấy nói rằng ước mơ của em là có thể tiết kiệm đủ tiền ở tuổi bốn mươi, thoát khỏi hoàn cảnh gia đình hiện tại, tìm một nơi vắng vẻ và yên tĩnh, lặng lẽ trải qua phần đời còn lại.
Em nhìn lên trần nhà một cách vô hồn, như đang nói với chính mình, cũng như đang nói với tôi, “Em không muốn có con, thậm chí nhận con nuôi em cũng không muốn. Khi em bốn mươi, nói không chừng em với ba mẹ em lại có cùng đức hạnh, tốt hơn hết là không nên có con.”
“Vậy thì anh sẽ không nhận con nuôi nữa.”
Em quay lại nhìn tôi, cười, “Anh muốn tự mình sinh con hả?”
Tôi thở dài, “Nếu vậy giữa anh với em phải có một người đi chuyển giới rồi.”
Vương Cung cười to, “Còn anh, tương lai anh muốn làm gì?”
“Anh muốn mở một cuộc triển lãm tranh trước buốn mươi tuổi, tiết kiệm đủ tiền và cùng Vương Cung đã thay đổi ngoại hình đi du lịch vòng quanh thế giới.”
Vương Cung có hơi nghiêm mặt, “Thật xin lỗi, nhưng có lẽ anh không thể thực hiện nguyện vọng này được rồi.”
“Sao vậy?”
“Anh có thể chịu được sự thay đổi giới tính của em, nhưng em lại không thể chịu đựng được việc mình phải mặc váy và áo ngực đâu.”
11.
Tôi vừa hồi tưởng đến đây, vừa kéo xuống một chút, Vương Cung xem rất nghiêm túc, chăm chú xem mấy dòng Weibo, mỉm cười vui vẻ mang theo vòng cung đẹp đẽ. Tôi nghiêng người hôn lên khóe môi em, em ngẩng đầu lên nhìn tôi.
Em bày ra vẻ mặt đoan trang, “Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn không phải là người quân tử.”
Đôi mắt em xanh biếc, tôi nhìn mà cảm thấy đau lòng, “Em có mệt không?”
“Hơi hơi.”
“Vậy thì đi ngủ thôi nào.”
“Dạ.”
Càng ngày em càng nằm xuống khó khăn, cơn đau đớn thường xuyên khiến em cau mày và đờ người nhìn ra cửa sổ, em không nói cho tôi biết, nhưng tôi biết.
Tôi đỡ em nằm xuống thật chậm, em mím chặt môi, nắm chặt tay tôi mà không hề nói một lời, hơi ngả người ra sau.
Cuộc đời của tôi đã được định sẳn là tầm thường, em ấy lại có triển vọng khi được xuất ngoại học nghiên cứu sinh. Nếu như có thể cùng em hoán đổi, tôi tình nguyện mang đau đớn trên người tôi thay cho em.
Khi nằm xuống, em thở dài nhẹ nhõm, cứ như là kết thúc một hành trình dài, tôi[*] xuống giường, tắt đèn, mò mẫm chui vào chăn, cầm lấy tay em đặt lên ngực tôi.
[*] chỗ này tác giả viết là 他:em ấy, nhưng Mây thấy nó không hợp lý nên mạn phép sửa thành “tôi”.
“Vương Cung ơi.”
“Ơi?”
“Thời gian trôi nhanh quá.”
Vương Cung thở dài, “Ừm.”
“Khi đó anh có rất nhiều thứ muốn hoàn thành trong tương lai, nhưng giờ anh không biết nữa. Lúc đó em cũng là đội trưởng đội cầu lông của trường, có biết bao cô gái đều vây quanh em… Thời gian thật sự đã lấy đi biết bao nhiêu thứ của chúng ta.”
Vương Cung không nói gì, nhẹ nhàng giống như đang an ủi mà vỗ vỗ vào ngực tôi, “Anh còn rất trẻ, tương lai sẽ còn làm được rất nhiều việc.”
Mũi tôi không lấn át được chua xót, và cái câu “nhưng em đều có mặt ở tất cả những thứ trong tương lai mà anh tưởng tượng ra” bị tôi nuốt xuống, biến thành một tiếng “ừm” mang theo giọng mũi.