Cửu Thiên Hồng Đồ

Chương 123: Sư Đồ Đại Chiến



Duy trì tuyệt chiêu Hoa Lạc Quỷ Môn tốn rất nhiều pháp lực, Đàm mặc dù có lực lượng sức mạnh sâu hơn tu sĩ đồng giai khá nhiều, nhưng để đối cứng với pháp trận do Đại Linh Sư bày ra e là hơi quá sức. Gã vội lật tay lấy ra Đẩu Đẩu Phù của Đỗ sư tổ, truyền pháp lực vào đó rồi ném về phía Điền Khởi Nguyên hòng phân tán sức lực của lão.

Phù lục có ưu điểm là tốn ít pháp lực, dễ sử dụng, chỉ cần rót pháp lực vừa đủ là có thể kích phát. Nhược điểm là tính tiêu hao, thông thường chỉ sử dụng được hai ba lần là hết tác dụng, thậm chí có loại chỉ dùng một lần tỷ như Na Di Phù.

Đẩu Đẩu Phù phấp phới trên không trung rồi biến ra hư ảnh hai vị Bắc Đẩu Tinh Quân và Nam Đẩu Tinh Quân gần như ngưng thực, hư ảnh nam tào bắc đẩu người cầm bút nghiên, kẻ cầm quyển trục cùng lao xuống tấn công Điền Khởi Nguyên, giảm bớt áp lực cho Đàm Phi.

Họ Điền thoáng biến sắc, lão vội bắt ấn điều khiển bốn phần kiếm ảnh trong Vô Cực Thanh Nguyên Kiếm Trận xông lên đối kháng hai vị nam thần. Đàm Phi còn chưa kịp vui mừng thì trong tay áo Điền Khởi Nguyên bay ra hai đầu khôi lỗi cấp hai, chúng vòng ra phía sau gã tập kích, gã vội ném ra Vu Hồn, Man Đầu và Hắc Thủ mà đối kháng lại.

Kể từ khi bước chân vào cảnh giới Đại Linh Sư, Điền Khởi Nguyên chưa gặp phải tình huống đối chiến ngang tay cùng một tên hậu bối Thượng Linh Sư nào cả. Quả thực vậy, gã đệ tử hờ kia đem đến cho lão một bất ngờ đáng kinh ngạc. Nếu không do hoàn cảnh xô đẩy, khẳng định Mặt Sẹo sẽ là tên đệ tử mà lão ưng ý nhất, sủng ái nhất.

Bối cảnh, bối phận của Điền cũng thập phần éo le, gia tộc bị phụ thuộc vào Thông Thiên Giáo, bắt buộc lão phải làm một thân trâu ngựa cho Thông Thiên và Ngọc Hư sai khiến. Nhưng trên tất cả, Thông Thiên Quyển trên người tên đồ đệ mới là hấp lực và là mơ ước của lão bấy lâu.

Thông tin về ma tu mặt ngựa Điền đã biết từ trước khi gặp nhóm trẻ trong rừng sâu. Lạ một điểm là cái xác tìm thấy trong sơn động lại không có Thông Thiên Quyển. Rồi thời gian ở trong Tử Huyền Môn, lão cũng âm thầm điều tra và biết được chiếc vòng quý giá đó nằm trên người tên đệ tử ký danh. Những tưởng gã tiểu đồ kia đi làm nhiệm vụ tại Ngao Quốc hai năm, Điền sẽ có cơ hội trừ khử và thu Thông Thiên Quyển về tay. Ai ngờ đâu, mới được vài tháng tên đồ đệ trời đánh lại bị mất tích bí ẩn trong mỏ mặc kim cổ đại, điều này khiến Điền tiếc nuối mãi không thôi.

Rồi thấm thoát chín năm sau, tên đệ tử đó quay trở về mang theo lực lượng sức mạnh bạo tăng đến không tưởng. Đó đại biểu cho việc vòng Thông Thiên kia đã chính thức nhận gã làm chủ nhân, là một tên Thông Thiên Tiếp Dẫn Sứ cao cao tại thượng. Chỉ nghĩ được đến đó thôi, trong lòng Điền Khởi Nguyên nóng như lửa đốt, phải nhanh chóng diệt sát gã để tử hòng thu về Thông Thiên Quyển.

Đôi mắt Điền bừng sáng tinh quang, lão bắt ấn truyền thêm pháp lực vào kiếm trận xong hét lên:

- Thiên Kiếm Triều Tông, trảm…

Cả ngàn đoạn kiếm ảnh nhấp nháy càng thêm rực rỡ, chúng chạy thành đoàn nhao nhao lao về Đàm Phi cũng như hư ảnh Nam Tào Bắc Đẩu rồi bạo phát kích nổ. Hoa Lạc Quỷ Môn cũng bị sụp đổ theo những tiếng sấm vang rền.

Đàm thầm kêu không ổn, Lục Mạch Tinh Thuẫn pháp bảo bay ra, kết thành khối lục lăng hình tổ ong bao khỏa thân ảnh gã vào trong. Kiếm ảnh lít nhít công đến giống như trăm ngài con thiêu thân lao vào đèn dầu.

Hai vị nam thần ở trên không còn chưa phạm được vào người Điền Khởi Nguyên đã bị kiếm ảnh băm vằm đến mờ hẳn đi. "Ầm"… tiếng nổ lớn rung chuyển một vùng chiến địa, Đẩu Đẩu Phù cháy rụi thành tro tàn rơi lã chã xuống mặt đất, chính thức bị kiếm trận hủy đi. Hoa Lạc Quỷ Môn cũng không chịu nổi mà sụp đổ, Tàn Đao bay về trong tay Đàm còn may là chưa mất đi linh tính.

Trông thấy Đàm vẫn an toàn trong màn sáng tổ ong, Điền Khởi Nguyên thoáng nhíu mày, lực phòng ngự của tên tiểu đồ cũng liệt vào dạng yêu nghiệt quá đi mất. Lão bắt buộc phải thay đổi chiến thuật, kiếm trận nhanh như chớp mờ đi, toàn bộ tám chuôi Thanh Ngư Kiếm và hư ảnh của nó hợp lại thành một cự kiếm khổng lồ chém xuống đầu Đàm Phi. Kiếm khí lạnh lẽo lướt đến đâu là không gian nơi đó đông kết thành băng rồi lại vỡ vụn kêu răng rắc.

Đàm Phi đã tiêu hao rất nhiều pháp lực để duy trì Hoa Lạc Quỷ Môn và Lục Mạch Tinh Thuẫn, giờ lại bị uy áp từ cự kiếm bổ xuống mang theo cả chút pháp tắc cấm cố. Gã chỉ chỉ còn biết dồn thêm pháp lực vào bảo Tinh Thuẫn để gia tăng tính phòng ngự.

Thanh Ngư cự kiếm vẽ vào không gian một đường vòng cung màu lam nhạt vô cùng tinh mỹ, dưới sức mạnh của một tên Đại Linh Sư, pháp khí đỉnh cấp bộc phát tính cường kích triệt để đập thẳng vào tổ ong màu xanh lục.

"Ầm… Rắc…"

Tia lửa và mảnh văng cùng với những âm thanh gãy vỡ vang lên.

Lục Mạch Tinh Thuẫn chịu không nổi một kích toàn lực của Đại Linh Sư đã vỡ vụn. Đàm Phi hứng trọn dư lực từ vụ va chạm, lớp cương khí hộ thể tan nát như giấy hồ, đất đá dưới chân Đàm cũng bị kiếm khí cắt thành một con hào sâu hoắm bốc khói nghi ngút, những điểm huyền văn trên cơ thể gã theo phản xạ nhấp nháy liên hồi bảo vệ những huyệt yếu hại. Đàm rú lên một tiếng đau đớn, cả khối thân thể bắn ra xa vài trượng, miệng thổ tinh huyết.

Điền Khởi Nguyên không có dừng lại, chẳng để cho Đàm cơ hội thở dốc, thân ảnh lão nháng lên gần như thuấn di rồi xuất hiện ngay trước mắt Đàm. Quyền thủ vàng óng còn tán phát kim quang đập thẳng xuống đầu gã tiểu đồ.

Đàm Phi tuy trọng thương nhưng thần niệm vẫn còn rất thanh tỉnh, kinh nghiệm đối chiến của gã cũng rất phong phú, đâu dễ để Điền Khởi Nguyên một kích đắc thủ. Lạc Việt Kim Tiền xuất hiện kịp thời cản lấy trọng quyền của Điền Khởi Nguyên, hư ảnh Lạc Điểu vần vũ gáy lên những tiếng tiêm minh thanh thúy, một quầng ánh sáng lục nhạt bành trướng lên bao khỏa hai sư đồ bọn họ vào trong.

Điền Khởi Nguyên công kích bất thành, lại cảm thấy không gian quanh đây như cô đọng trì trệ, lão thoáng giật mình thầm kêu không tốt. Bất giác tiếng xương xẩu đứt gãy vang lên ngay bên tai, một loại uy áp cuồng bạo bao trùm lên tâm trí của lão.

Tên đệ tử vậy mà lại biến ra hình dạng nửa người nửa thú Hỏa Kỳ Lân gớm ghiếc phản đòn. Phải biết rằng Điền Khởi Nguyên là tu sĩ Kiếm - Thể song tu, lão vẫn luôn tự hào về khả năng quyền cước cận chiến của mình, chính vì vậy mà đám đệ tử của lão bất kể nam hay nữ đều ít nhiều tu luyện võ kỹ và luyện thể thuật.

Đàm phi đã biến thân thành bộ dạng yêu nhân cấp hai, kết hợp cùng nguồn sức mạnh từ Hắc Thiết Giáp mới có thể cầm cự được đến thời điểm này, có lẽ đây đã là cực hạn của gã rồi.

Yêu Nhân Hỏa Kỳ Lân quanh thân rực lửa gầm rú điên loạn lao vào cận chiến cùng lão nhân kim sắc. Thần thú thì thần thú, Thượng Linh Sư và Đại Linh Sư vẫn là một cái hố sâu ngăn cách. Mặc dù Điền Khởi Nguyên đã đổ máu, y phục rách mướp, nhưng thân hình bán yêu của Đàm cũng thê thảm không khác gì cái bị rách, long tu đứt đoạn, lân phiến trên tay bong tróc vài mảng, thân thể dính đầy máu. Đấy còn chưa kể Lạc Việt Kim Tiền chiếu xạ lên họ Điền một tầng kết giới khiến động tác của lão chậm đi đến hai thành. Nếu không có đồng xu kia, khả năng gã đã chết đến mấy cái mạng rồi.

Bộ võ kỹ mới Vô Vi tuy ảo diệu thật đấy, nhưng khi đem ra so đấu cùng một tồn tại vượt cấp, có lực lượng sâu như biển kia quả thật không thể phát huy hết tác dụng.

Ở chiều ngược lại, Điền Khởi Nguyên cũng không khỏi hoảng hốt, chiến lực của gã đệ tử quả thật bá đạo đến dọa người, phải nói là yêu nghiệt mới đúng. Nếu sống sót thêm vài năm nữa để tiến cảnh Đại Linh Sư, khi đó khẳng định lão không phải đối thủ. Bảo sao mà gã được Thông Thiên Quyển lựa chọn, tất cả đều có lý do của nó.

Đại quyền bạo phát kim quang nhân sơ hở giáng mạnh vào mạng sườn Đàm Phi, tiếng xương gãy vang lên khô khốc. Đàm lại tiếp tục thổ huyết, thân hình bắn ra xa. Huyết mạch thần thú tự động khởi vận trong thể nội chữa trị thương thế. Tay gã vung lên ném năm điểm sáng về phía thân ảnh Điền kia đang lao tới.

Điền Khởi Nguyên cười gằn, những tưởng tên đồ đệ sử dụng pháp khí, lão mới định tế ra pháp khí phòng ngự bỗng thấy mình lạc vào một bình nguyên đầy sương khói, xa xa là một đám thổ dân đang nhảy múa quanh đống lửa cùng tiếng cồng chiêng bập bùng.

Họ Điền cười ngất:

- Tiểu tử thối… không ngờ còn tinh thông trận pháp, hôm nay vi sư sẽ cho ngươi thấy thế nào là trận pháp chi đạo, hắc hắc…

Đàm Phi tranh thủ lúc Điền lão còn bị hãm trong trận, gã bỏ tọt ba viên đan dược hồi phục vào miệng, sử dụng thuật Nguyên Từ Hóa Lôi đánh hỏng đi hai đầu khôi lỗi của ‘ân sư’. Gã tiếp tục ném Thụ Thiên Ấn vào kết giới Li Địa, chuyển nó thành Hỗn Diệu Ngũ Long sát trận.

Không gian Li Địa nóng rực, hư ảnh ngũ long vần vũ trong biển lửa như chốn luyện ngục, thuật pháp Thiên Hỏa Tề Tâm được Đàm triển ra như thể tiếp thêm nhiệt lượng và sức mạnh hủy diệt cho trận pháp.

Thế nhưng chỉ trong vòng năm nhịp thở, kết giới Li Địa nổ ầm một tiếng, năm món pháp khí mắt trận đều bị hủy đến vỡ vụn, Thụ Thiên Ấn có đá Ngũ Quang gia trì nên không đến nỗi hư hỏng nhưng linh tính đại giảm. Mặc dù đau lòng khi một hơi mất đi năm món bảo vật yêu thích, nhưng việc bảo mạng trước cường địch hơn về cảnh giới mới là quan trọng.

Điền Khởi Nguyên như một tên hung thần lao ra, sau lưng lão huyễn hóa ra đôi kim dực vàng chói phá không vung quyền đánh tới, tám thanh Thanh Ngư Kiếm nhất tề đâm về phía Đàm.

Lạc Việt Kim Tiền xoay tít trên đầu gã, bốn con mắt Văn Diêu xanh lục nhấp nhá liên hồi chiếu xạ môn vàn đạo hào quang lục sắc kết thành một quang võng bao phủ tám thanh kiếm lại khiến chúng giảm đi chút tốc độ. Hư ảnh Lạc Điểu nhân lên thành tám tám sáu mươi tư con nhao nhao quấn lấy Lam Kiếm. Đàm sử dụng Phong Mị di chuyển tránh né những chuôi phi kiếm đâm cắt nhanh không thể tưởng tượng, gã không có dại mà đối đầu trực diện với chúng. Đồng thời, tay áo gã phất lên, cặp Băng Tinh Vô Ảnh Đao cùng mười cây tiểu trâm Tiêm Băng bay vút tán loạn trong chiến địa.

Quyền ảnh của Điền Khởi Nguyên đã tới, lão đập thẳng vào một chuôi vô ảnh đao khiến nó vỡ nát, quyền ảnh tiếp tục đà lao nhằm ngay vào mặt Đàm Phi. Đàm đã ăn đau khổ rất nhiều từ những trọng quyền kia, gã sử dụng bộ pháp tránh né mà không đối chiêu trực diện. Dẫu vậy, sau lưng gã đã xuất hiện một kiếm xẻ ra một mảng thịt lớn, máu tươi nhuộm đỏ ối một nửa bộ y phục Tử Huyền Môn.

Đàm vừa tránh khỏi một phi kiếm, bất giác thân ảnh Điền Khởi Nguyên hiện ra phía trước cười tà dị, trên tay lão đã nhiều ra một chiếc đèn lồng nhỏ đu đưa theo gió, nó tán phát một thứ ánh sáng đỏ hồng ma quái, lại còn có thút mùi thơm thoang thoảng đâu đây. Nhật Nguyệt Thần Mục được khởi vận ngay lập tức, Diệp Tam Ấn Ký trên người cũng nhấp nháy kháng độc.

Đàm Phi hét lên trong đau khổ như thể không cam lòng:

- Không…

Gã ôm đầu quằn quại rồi đờ đẫn rơi tự do từ trên không trung xuống đất.

- Hết Chương 123 -