Cửu Thiên Hồng Đồ

Chương 128: Ly Tử Thần Lôi



Quái vật mới xuất hiện có hình dạng thân người đầu quỷ, hai tay dài thõng và đặc biệt sau lưng có đôi cánh dơi lớn, toàn thân được bao phủ bởi một lớp vảy sừng với hai màu đỏ đen cứng rắn. Chiếc đuôi dài đầy gai xương ngoe nguẩy trong không khí chính là vũ khí vừa sát hại ba con Ma Oa.

Dơi Quỷ ngồi trên phiến đá lớn chu mỏ như thể hôn gió, từng đoàn hắc dịch từ ba cái xác Ma Oa huyền phù chạy vào trong miệng nó. Nhìn cử chỉ và hành động của quỷ dơi, Đàm có thể thấy được sự mãn nguyện, đây có vẻ như là nguồn thức ăn đầy mỹ vị đối với quái vật này.

Cho đến khi giọt hắc dịch cuối cùng được hút vào cái miệng gớm ghiếc kia, Dơi Quỷ thè cái lưỡi đỏ hồng ra liếm láp quanh mép như thể vẫn còn thèm thuồng. Bất giác nó nghiêng nghiêng khuôn mặt dữ tợn về phía lùm cây xa xa với ánh mắt giảo hoạt. Đôi mắt đỏ lòe ánh lên trong bóng tối, chợt đôi cánh dơi vỗ vỗ vào không khí, cả thân hình nó mờ đi rồi biến mất.

Đàm Phi ẩn thân đằng xa, gã đã có phòng bị, cơ thể gã mờ đi huyễn hóa thành một đoạn tàn ảnh, Liệt Không Đao lập tức bay ra chém thẳng vào hư không chỗ gã vừa đứng. Dơi Quỷ mới xuất hiện tại đó đã thấy thế đao hóc hiểm chém đến, nó thoáng giật mình nhưng rất nhanh đưa trảo thủ cứng rắn ra trực tiếp đỡ lấy Tàn Đao đầy xích quang đỏ lòe.

"Keng"

Tiếng binh khí va chạm nghe đến lạnh gáy, Tàn Đao vậy mà không mảy may gây ra chút thương tích nào cho quái vật, quái này đúng là dạng da dày thịt béo, lực phòng thủ quá là cường hãn.

Thất Thập Nhị Ma Ảnh nhập nhằng huyễn hóa ra bảy mươi hai cái thân ảnh di chuyển liên tục. Dơi Quỷ tuy không thể phát ra dạng ngôn ngữ chửi rủa như nhân loại, nhưng những âm thanh từ miệng nó có thể thấy được là nó đang ức chế kích động, nó lao vào đám huyễn ảnh do Đàm tạo ra, chiếc đuôi dài đầy gai nhọn uốn éo như trường xà đâm lia lịa vào bất cứ cái hư ảnh nào ở gần.

Bất chợt một đôi bạch cốt trảo cực lớn từ trên không đập xuống với lực công kích nghiền ép mạnh mẽ, quỷ dơi đưa song thủ lên đón đỡ, trên khóe miệng còn nở nụ cười trào phúng khinh thường. Thế nhưng cặp bạch cốt trảo bỗng dưng biến mất, song thủ cứng rắn như pháp khí của nó chộp hụt vào một khối hắc khí nhàn nhạt. Nụ cười quỷ dị gớm ghiếc tắt ngúm, nó đã ý thức được nguy hiểm đến từ sinh vật kia rồi.

Nhưng đã muộn, bạch cốt trảo bất ngờ hiện ra tóm lấy đôi cánh dơi, tiếng xương gãy nghe khô khốc, bạch cốt với sức mạnh nghiền ép đã bẻ gãy đôi nhục dực, xé nó ra khỏi mảng lưng vạm vỡ của quỷ dơi. Dơi quỷ hét lên đau đớn, cả khối thân thể rơi tự do từ trên không trung xuống đất. Lại là một cái cột sét màu tím nhạt thô to từ thiên không bổ xuống giữa đỉnh đầu nó.

‘Ầm…’

Lôi điện này có khả năng khắc chế ma vật, đây mới là sát chiêu cuối cùng của Đàm Phi, hiệu quả còn trên cả mong đợi. Dơi Quỷ lãnh một đòn Ly Tử Thần Lôi chí mạng, hình thần câu diệt, biến thành một đám tro tàn trở về với cát bụi. Từ trong đám bụi tro rơi ra một khối đồ vật đen nhánh như cục than, bên trong tán phát ra những tia ma khí tinh thuần lạnh lẽo.

Đàm thu hồi tất cả công pháp, gã vẫy tay cách không nhặt lấy khối đá đen đúa lên xem xét, bất giác gã thốt lên:

- Ồ… chẳng nhẽ là Ma Tinh!?

Ma Tinh chính là một dạng ma khí cô đọng thành trạng thái rắn, nó thường được tìm thấy ở những nơi có ma khí đậm đặc tại Vân Lam Giới. Mà những nơi có lượng ma khí dày đặc lại là ma vật đầy rẫy thủ hộ, tu sĩ muốn thu được một khối quả thực vô cùng hung hiểm.

Tác dụng của Ma Tinh cũng thập phần đa dạng, ngoài việc trực tiếp cung cấp bổ sung ma lực cho ma tu, nó còn có thể đem ra luyện bảo, thiết lập pháp trận và một số công năng đặc thù phụ trợ cho công cuộc tu ma. Chính vì vậy, ma tu Vân Lam Giới rất coi trọng Ma Tinh, không tiếc tài vật và Tinh Thạch để thu mua.

Đàm Phi tiến về phía đống thịt bầy hầy của Trường Thiệt và ba cái bao da Ma Oa tìm kiếm xem xét, chẳng có thứ gì đáng chú ý, tu vi đám ma vật đê giai này quá thấp nên gã không có thêm thu hoạch gì. Gã sử dụng ma lực ném ra vài khối tử diễm ma hỏa xóa đi mọi dấu vết. Chỗ này có lẽ không còn thích hợp để tu luyện nữa, gã tế đao ngự khí bay về phía chân trời xa, quết định chạy đến chỗ điểm sáng bí ẩn để thám hiểm.

Dọc đường đi, ma vật bắt đầu xuất hiện rải rác, đa phần là cấp một nên gã không có tính toán với chúng. Thi thoảng bắt gặp ma vật cấp hai, chỉ sau vài chiêu giao thủ là chúng đã bị tiêu diệt dưới Ly Tử Thần Lôi của gã. Thật là sáng suốt khi tiềm tu tại một nơi hẻo lánh, lại có thể phát triển lên Ly Tử Thần Lôi khắc tinh của ma vật. Lượng Ma Tinh thu về cũng đến gần chục khối, vậy cũng là nhiều so với tiên lượng của gã. Những ngày đầu tiên khi bước chân vào phiến không gian kì dị này, nếu gã cứ chạy loạn lên để tìm đường ra, ắt hẳn đã chết không biết bao nhiêu cái mạng ở đây rồi.

‘Điểm sáng’ bí ẩn vậy mà ở rất xa, phi hành chém giết ước tính đến ba, bốn ngày mà vẫn chưa đến nơi. Trong mấy ngày quan sát tìm hiểu, Đàm Phi có thể hình dung đây giống như là một cái thế giới hoang vu chỉ dựa vào săn giết, loài này săn đuổi loài kia, ma vật cấp hai cắn nuốt cấp một, tuyệt nhiên chưa thấy xuất hiện ma vật cấp ba, như vậy gã cũng có chút yên tâm mà hành động. Có lẽ phiến không gian này gần giống với kết giới Sơn Hải Đồ, pháp tắc cấm cố tu vi của ma vật ở một cảnh giới nhất định.

Sau khoảng sáu ngày, Đàm Phi đã đến được một vùng đầm lầy u ám. Đầm lầy rộng lớn vô định với lít nhít những hố nước đen và những thân cây chết khô mục ruỗng. Thế nhưng ở phía xa xa, đã thấy thấp thoáng một vùng sáng lấp lánh dưới sắc đỏ Hồng Nguyệt. Vầng sáng hình bán cầu tỏa ra thất thải quang mang giống như chiếc bát úp lên đại địa, đâu đó còn cảm ứng được chút linh khí mỏng manh. Đàm Phi tựa như kẻ chết đuối với phải cọc, gã vô cùng mừng rỡ, vội vàng phi hành về phía vầng quang tráo bảy sắc.

Phát hiện có năm luồng khí tức đang ẩn nấp, đều là cấp hai, Đàm mặc nhiên phi hành lướt qua. Đám ma vật nhao nhao xông lên tấn công, tất cả đều là loài Trường Thiệt nhưng dữ dằn thông minh hơn dạng cấp một. Liên tiếp năm cột lôi điện màu tím nhạt bổ xuống gây lên một hồi oanh động. Hai đầu Trường Thiệt hình thần câu diệt đương trường, Đàm không khách khí mà thu lấy Ma Tinh. Ba con còn lại bắt đầu tru lên những âm thanh kì dị, Đàm biết ngay là chúng đang đánh động cho đồng loại, phải tức tốc rời khỏi vùng đầm lầy này khẩn trương.

Đây dường như là địa bàn của Trường Thiệt, từ bốn phương tám hướng chúng tụ về đây rất đông, dễ có đến vài chục con. Đàm Phi đã cảm nhận được nguy hiểm, gã gầm lên:

- Chúng bay muốn chết?

Song thủ bắt ấn, toàn thân gã bộc phát ma khí mạnh mẽ, Liệt Không Đao đỏ hồng tà dị bay lên cao, huyễn hóa ra trăm ngàn cây tiểu đao xoay tít như muôn vàn đóa hoa đỏ thắm. Tuyệt chiêu Hoa Lạc Quỷ Môn đã được Đàm triển ra, nó rất thích hợp trong hoàn cảnh này.

Mưa hoa đao ảnh đầy trời quấn lấy bầy Trường Thiệt, những tiếng rú thảm liệt vang lên. Đàm Phi cướp đường nhằm vầng sáng bảy màu mà chạy. Những quái vật cản đường đều bị Phiên Thiên Bạch Cốt đánh bay, hoặc bị Ly Tử Thần Lôi kích cho tan biến thành tro bụi. Dẫu vậy, thân thể gã cũng dính vài vết thương từ trảo thủ sắc lẹm, tuy không ảnh hưởng đến tính mạng nhưng cũng rất là đau đớn. Quan trọng là ma lực trong thể nội đang sụt giảm, không thể cầm cự được lâu nữa.

Bất giác da đầu gã tê dại, quái vật cấp ba đã xuất hiện trong tầm cảm ứng, mà lại có hai con từ hai hướng tiến về đây, mục tiêu của chúng đương nhiên là nhằm vào gã rồi.

Hoa Lạc Quỷ Môn được thu hồi, Liệt Không Đao trở về dưới chân cực tốc bỏ chạy, nguy cơ vẫn lạc đã ở rất gần.

Trường Thiệt cấp ba đến trước, con này to lớn gấp ba lần đồng loại cấp hai của nó, toàn thân là một màu xám tái vô cùng gớm ghiếc, trên lưng có thêm cặp cánh dơi to lớn. Tiếp đến là Dơi Quỷ cấp ba vẽ vào hư không một vệt kinh hồng chặn bước tiến của Đàm. Con này có đến sáu cái sừng cắm trên hộp sọ, cặp cánh dơi nhô ra đầy xương gai nhọn hoắt đến dọa người. Trên hết là đôi mắt đỏ vô hồn chiếu xạ ra những tia tử vong khiến gã cảm thấy ngạt thở.

Đám quái cấp hai vừa mới rồi còn hung hãn đuổi giết Đàm Phi, bây giờ xuất hiện thêm hai con cấp ba thì không dám manh động nữa, chúng mò mẫm di chuyển ở phía xa xa tựa như rình rập.

Đàm Phi, Trường Thiệt cấp ba và Dơi Quỷ tạo thành thế chân vạc đứng tại ba góc gườm gườm nhìn nhau. Tất nhiên hai quái cấp ba đều không coi tên ngoại lai lạ lẫm Đàm Phi vào đâu, chủ yếu là chúng kình nhau, có vẻ như sợ đối phương cướp lấy con mồi trước. Vì vậy mà áp lực dành cho Đàm cũng giảm đi vài thành.

Đàm Phi đã nhìn ra được điểm dị trạng, bất chợt gã huyễn hóa ra bảy mươi hai cái thân ảnh nhao nhao chạy về phía Trường Thiệt, đồng thời tử lôi từ không trung lập lòe tử sắc đánh về cả hai đầu ma vật cấp ba. Gã biết những đòn công kích này đều không làm khó được ma vật hơn mình đến một cấp độ, chủ yếu là dương đông kích tây, khiêu khích lòng đố kị cho hai đầu ma vật này tự tàn sát lẫn nhau.

Quả đúng như dự đoán, Trường Thiệt nhanh như chớp né được hai cột tử lôi bổ xuống, nó còn đang nghi hoặc về hành động tự nạp mạng của sinh vật kiến hôi trước mắt kia. Dơi Quỷ thấy con mồi nhao về phía đối thủ, lại bị đòn lôi điện kích trúng nên phát điên, linh trí mặc dù cao nhưng cũng chỉ như đứa trẻ nhân loại, không thể để miếng mồi thơm tho kia rơi vào tay đối thủ. Quỷ Dơi rít lên một tràng âm thanh phẫn nộ rồi vỗ cánh lao vào tấn công Trường Thiệt.

Khi hai đầu ma vật cấp ba cùng xông lên liều mạng với nhau, Đàm Phi đã ngự đao bay đi khỏi chiến địa đến hơn gần trăm trượng. Ở phiến không gian chỉ toàn ma khí này, linh lực chẳng thể thi triển, Tinh Thạch có cũng như không, chẳng thể sử dụng khí cụ phi hành Phong Vân Hỏa Dực. Muốn bỏ chạy? Tất cả chỉ trông chờ vào đao Liệt Không và bộ pháp Thất Thập Nhị Ma Ảnh cùng với sự cơ trí mà thôi.

Hai con ma vật lao vào cắn xé được hai chiêu, chợt chúng ngộ ra đã mắc bẫy của sinh vật nhỏ bé giảo hoạt. Cả hai cùng đình chỉ giao tranh, chúng gầm lên giận dữ rồi lao theo Đàm.

Độn tốc của ma vật cấp ba tương đương Đại Linh Sư, mà Đàm không có khí cụ phi hành Phong Hỏa Dực, vậy nên khoảng cách song phương dần thu hẹp nhanh chóng. Trước mắt gã đã xuất hiện ốc đảo lớn bị bao phủ trong một vầng hào quang mỹ lệ, bên trong đầy rẫy cỏ cây tiên thảo. Quan trọng là gã đã cảm ứng được ba động linh khí phát ra từ trong vầng quang tráo, thế nhưng hai luồng uy áp khủng bố kia đã đến sát phía sau, hơi thở của thần chết phả vào sau gáy, chuyến này thực lành ít dữ nhiều.

- Hết Chương 128 -