Cửu Thiên Hồng Đồ

Chương 180: Cường Địch



Cùng với lời nói của Lư Nghĩa, Phướn ngũ sắc bay lên cao, tỏa ra muôn đạo hào quang năm màu rực rỡ. Kỳ Lân ba đầu dậm chân bắn vọt về phía yêu nhân Hắc Kỳ Lân, trảo thủ đầy móng vuốt xòe lớn vồ lấy con mồi, từng hồi tiếng két két do ma sát không khí vang lên ớn lạnh.

Đàm Phi trong hình dạng bán yêu chợt thấy thân thể hư nhược, thứ ánh sáng mỹ lệ nhểu xuống từ cây phướn ngũ sắc kia dường như đang rút cạn pháp lực của gã, lại có cả lực lượng trói buộc trong đó, khiến di chuyển của gã trở nên nặng nề chậm chạp.

Cho đến khi Đàm Phi ngộ ra được ngũ sắc phướn chính là khắc tinh của ma pháp, lại là một cái pháp bảo biến ảo ra pháp trận trói buộc pháp lực thì lân trảo đã đến trước mặt rồi. Gã chỉ kịp tế ra Lạc Việt Kim Tiền, vừa làm giảm tốc độ của lân trảo kia, đồng thời cũng là bảo vệ thân thể.

"Rầm..."

Lực lượng sức mạnh nhục thân của Kỳ Lân ba đầu thực sự là quá dã man, mặc dù tốc độ đã bị Lạc Kim Tiền làm giảm đi đáng kể, nhưng vẫn bị lân trảo kia kích cho biến dạng, linh tính đại giảm, coi như chẳng còn tác dụng phòng ngự nữa. Thân thể Đàm Phi tiếp tục hứng chịu dư lực, móng vuốt Kỳ Lân cào lên ngực trái của gã ba đường sâu hoắm, tinh huyết bắn ra xối xả. Cả người và đồng xu cùng bắn ra xa như bao cát.

Lư Nghĩa đắc thủ nhưng chưa thể lấy mạng đối phương thì hung tính càng bột phát, hắn gầm lên thị uy rồi tiếp tục lao theo thân hình đang rơi như diều đứt dây kia.

Đàm đã sơ ngộ được công năng của phướn ngũ sắc, đòn đánh vừa rồi của Ngọc Kỳ Lân quả thực vô cùng hiểm ác. Nếu như không có bốn con mắt của Văn Diêu Tri Chu làm giảm đi tốc độ của lân trảo, cùng với thân thể cường hãn đầy huyền văn của gã, chắc chắn lúc này gã đã nhập hội cùng liệt tổ liệt tông rồi.

Từ trong người Đàm Phi chợt bay ra một cái tiểu oa nhi sáng xanh, cực tốc bay thẳng lên cao hướng tới Phướn Ngũ Sắc…

Lư Nghĩa gần như thuấn di đến sát thân ảnh Đàm, trông thấy hỏa chủng đầy linh tính lao lên cướp cờ, dự cảm bỗng thấy điều chẳng lành. Hắn còn đang lưỡng lự nên trực tiếp đánh chết đối thủ hay là đuổi theo thu thập đầu hỏa linh kia, chợt thấy gã tạp chủng cười tà dị, miệng hô lớn:

- Thu…

Ngay lập tức, Lư Nghĩa mất liên hệ với Ích Tà Ngũ Sắc Phướn, pháp bảo hàng ma cực trân quý tại Lân Vực. Tiểu oa nhi chỉ chờ có vậy, nó lao đến ôm lấy lá cờ, rồi bỏ chạy ngay tắp lự. Cờ mất, đồng nghĩa với việc không thể duy trì trạng thái Tam Đầu Ngọc Kỳ Lân, thân thể Lư Nghĩa chợt co rút lại, trở về hình dạng bán yêu lúc ban đầu. Còn chưa kịp làm ra phản ứng gì, chợt gã mặt sẹo vỗ vỗ vào đầu ba cái, miệng lẩm nhẩm chú ngữ, họ Lư biết là không xong rồi…

“Graooo…”

Thân ảnh bán yêu Hắc Kỳ Lân chợt nhập nhằng như bóng ma, rồi từ trong miệng Đàm Phi trồi ra những chiếc răng nanh dài gớm ghiếc, mình mẩy cũng mọc đầy lông lá rồi. Trong chớp mắt, khi mà Lư Nghĩa thoáng lưỡng lự, Đàm Phi đã kích phát vu thuật triệu hoán. Cửu Nha Bạch Tượng với chín chiếc ngà xoắn vặn dọa người, cả cỗ thân thể khổng lồ lao đến cực nhanh, húc thẳng vào Lư Nghĩa đang ở khoảng cách gần, hất hắn lên cao, đồng thời dùng chiếc vòi dài khổng lồ đập một cú trời giáng khiến thân thể bán yêu kỳ lân bay tít ra xa, tinh huyết phun ra như mưa.

Đòn phản kích bất ngờ từ tạp chủng mặt sẹo diễn ra liên hoàn có tính toán, Lư Nghĩa trong một khoảnh khắc xao nhãng mà đánh mất thế cuộc, lại để cả pháp bảo quý giá rơi vào tay đối phương. Nhưng điều quan trọng nhất chính là mạng sống, liệu hắn có thể sống sót?

Đàm Phi ‘giết người đoạt bảo’ đã thành một loại phản xạ vô điều kiện, gã đâu để cho đối phương có cơ hội thở dốc. Thân ảnh Lư Nghĩa vừa mới bị đánh bay đi, thình lình từ dưới mặt biển bắn vọt lên hư ảnh giao long cửu đầu cuốn lấy hắn, rồi lại một rừng cây với tua tủa dây leo uốn éo như trường xà tóm chặt. Cùng lúc là thân thể khổng lồ của Cửu Nha Bạch Tượng ập đến, với đám ngà voi dài như lưỡi mác trực đâm xuyên thân thể Lư Nghĩa.

Lư Nghĩa bị Lục Điệt Song Tiên cùng Thanh Lãng Cửu Thiên Lăng trói chặt như đòn bánh tét, cố gắng giãy giụa cách mấy cũng chưa thể thoát ra, tình thế ngàn cân treo sợi tóc, lúc này hắn mới ý thức được sự tà dị và khủng bố của gã mặt sẹo… nhưng muộn mất rồi, người không có bụng hại hổ, làm sao hổ có ý hại người.

Thân hình Voi Chín Ngà to lớn kềnh càng là vậy mà linh hoạt vô cùng, chỉ trong nháy mắt đã tiếp cận Lư Nghĩa. Tên Ngọc Kỳ Lân này muốn diệt sát Đàm Phi bằng sức mạnh dã man của thần thú Kỳ Lân, vậy gã cũng muốn cho hắn thấy man lực của dã thú từ thái cổ hồng hoang.

Chợt thần niệm Đàm Phi cảm ứng được ba động linh lực ngay cận kề, gã thầm kêu không tốt, vội vàng tán đi cổ vu triệu hồi, đồng thời pháp bảo phòng ngự Kim Thúy Ôn Ngọc được kích phát. Khối ôn ngọc tán phát kim quang nhàn nhạt, bao khỏa lấy thân thể gã. Cũng vừa kịp lúc, từ trong lòng biển thình lình bắn ra liên tiếp những hư ảnh Long Thủ với đầy đủ năm ngón, bạo kích ầm ầm rồi phá tan nát tầng phòng hộ do pháp bảo Ôn Ngọc tạo ra, đến cả hộ thể cương khí của Đàm Phi cũng vỡ vụn. Hứng trọn bốn cái hư ảnh Long trảo vào lưng, máu tươi tuôn xối xả, gã rú lên đau đớn, cả thân hình bay ra xa vài chục trượng giống như diều đứt dây vậy.

Đòn đánh lén đến quá bất ngờ, kẻ đến sau có thuật ẩn nặc cũng thập phần ảo diệu. Thần niệm của Đàm Phi thực sự chẳng phải phế, vậy mà chỉ đến khi kẻ kia đến thật gần gã mới có thể cảm ứng được. Người này là ai đương nhiên gã biết, sức lực đã không còn ở thế toàn thịnh để đánh với cường địch, tẩu vi thượng sách. Nghĩ rồi gã thu lại toàn bộ pháp khí lại, hóa thành vệt kinh hồng phá không chạy đi.

Mặt biển nổ mạnh, một cột nước cực lớn bắn vọt lên, từ trong cột nước lao ra bán yêu Ngũ Trảo Kim Long đầu rồng thân người cực kỳ uy mãnh. Kịp thời chặn đầu Đàm Phi, há miệng khạc ra cột ánh sáng thô to nóng rực, kèm theo đó là lôi điện vằn vện, uy áp phủ xuống khiến Đàm thấy hô hấp không thông, cảm giác quy thuận buông xuôi manh nha xuất hiện trong tâm thức.

“Đinh…”

Tinh Thần Mục tự động khởi vận, phá đi thứ uy áp đáng sợ này, đây không phải là huyễn thuật, đây là công kích thần niệm một cách đường đường chính chính của Long Tộc. Đàm phản ứng cũng thật nhanh, thân ảnh gã bỗng nhập nhằng rồi huyễn hóa ra bảy mươi hai cái tàn ảnh, kịp thời tránh được đòn công kích từ bán yêu Kim Long, tiện tay ném về phía Ngao Bình bảy viên Hỏa Lôi Đạn, sau đó phá không bay khỏi chiến địa với vận tốc vô cùng khủng khiếp.

Với những tu sĩ phổ thông, Hỏa Lôi Đạn chính là đòn sát thủ, thậm chí có thể diệt sát họ. Nhưng đối với Ngao Bình, một tên Long tộc thuần chủng với lực lượng sức mạnh vô địch, Lôi Đạn chẳng khác một thứ đồ chơi đem ra cho vui, có chăng chỉ làm hắn luống cuống chân tay trong một hai nhịp thở, chỉ chừng ấy thời gian thôi cũng là thứ đáng quý đối với Đàm trong lúc nguy cấp này.

Ngao Bình ở trong đoàn hỏa lãng và lôi điện gầm lên:

- Thằng tạp chủng chó má, định chạy…?

Đến khi Ngao Bình thoát ra khỏi mớ hỗn độn gồm lửa và lôi điện, Đàm Phi đã ở rất xa rồi. Hắn đảo mắt nhìn qua thảm trạng của Lư Nghĩa, lắc đầu tỏ vẻ chán trường:

- Lư Huynh làm sao vậy? Có mỗi một gã Đại Linh Sư nhãi nhép mà cũng không giải quyết được…

Lư Nghĩa lắc đầu không có đưa ra biện hộ, hắn hiểu Ngao Bình nói vậy chỉ là tự đề cao mình, giả như tên Long tộc này ở vào địa vị của hắn, kết cục cũng là như vậy mà thôi.

Hắn vội bỏ vài khỏa đan dược hồi phục pháp lực vào miệng nhai nuốt, mặc dù huyết mạch Kỳ Lân có công năng trị thương cực bá đạo, nhưng vẫn phải phụ trợ thêm cả đan dược nữa. Một cánh tay đã bị độc tố từ đám dây leo xâm nhiễm, chẳng biết đây là loại độc gì mà kinh khủng đến vậy, hắn phải phong bế huyệt đạo tránh cho độc tố lan vào tâm phế.

Ngao Bình lại tiếp tục lấy ra một viên linh châu lớn như chén trà (1), ném cho Lư Nghĩa ra vẻ rất quan ngại đến cánh tay đã chuyển sang màu xám đen kia:

- Hoàng Long Châu, có thể trị bách độc, dùng xong nhớ trả lại…!

Lư Nghĩa nhận lấy viên linh châu với vẻ mặt đầy cảm kích, hắn đặt viên châu vào miệng vết thương, từng đoàn dịch lỏng đen như mực bị hút ra rồi phiêu tán đi, mùi vị tanh hôi lợm giọng lan tỏa khắp bán kính năm trượng.

Lư Nghĩa lại hỏi dò:

- Ngao Huynh tính tha cho thằng tạp chủng kia?

Ngao Bình nhếch môi cười lạnh:

- Hắc, tha là tha thế nào, phạm vào bằng hữu của ta… chỉ có chết. Lư huynh yên tâm, hắn không chạy thoát đâu, ta đã có cách truy tung ra hắn.

Trong mắt Lư Nghĩa ánh lên ngọn lửa hận, hắn gầm gừ:

- Vậy phiền Ngao huynh dẫn đường, chỉ vì một khoảnh khắc lơ đễnh mà bị thằng rắm chó lật kèo, phen này bắt được hắn, ta phải băm vằm hắn thành vạn đoạn.

Ngao Bình cười cười lắc đầu:

- Lư huynh bao năm qua vẫn vậy, tính nóng như lửa, đôi khi lại thành hồ đồ!

Bản thân Ngao Bình cũng rất chướng mắt gã mặt sẹo kia, mới rồi ám sát hụt lại để cho con mồi chạy mất nên sát ý càng nặng. Lúc giao thủ hắn đã để lại ấn ký trên người đối phương, nhân tiện sĩ khí của Lư Nghĩa đang lên cao đến ngút trời, phải truy đuổi bằng được tên tạp chủng này mà trừ đi, như thế tâm cảnh của hắn mới trở về bình lặng được.

Ngao Bình cũng không có nói nhiều, liền vỗ tay vào túi linh thú. Từ trong túi linh thú bay ra một đầu yêu vật Phi Thiên Xà biến dị, nó còn được gọi bằng cái tên Phi Long Xà, cũng có một chút ít huyết mạch của long tộc. Loài này chiến lực không cao, nhưng khả năng phi hành thì vô cùng khủng bố, chẳng một loài yêu thú nào tại Vân Lam có thể so sánh cùng.

Cả Ngao Bình và Lư Nghĩa cùng nhảy lên lưng Phi Long Xà, trong chớp mắt chỉ còn là một cái quang điểm nơi đường chân trời.

- Hết Chương 180 -

(1) Chén trà nhỏ của người Việt, độc giả chớ tưởng tượng ra chén trà lớn của người Hoa nhé! Mọi đại lượng đo lường và vật dụng mang tính ước lệ đều lấy theo phong cách của người Việt cho dễ hình dung.

1 Tấc = 10cm

1 Thước (Xích) = 40cm

1 Trượng = 4m

1 Dặm = 400m

1 Lý (Hải Lý) = 1800m = 1.8km

1 Mẫu = 3600m2

1 Khắc = 15’ (15 phút)

1 Canh giờ = 2h

1 Thăng = 1 lít

1 Cân = 604 gram = 16 lạng ( Vậy nên mới có câu kẻ tám lạng, người nửa cân)