Cửu Thiên Hồng Đồ

Chương 211: Đạo Hữu Tha Mạng



Nữ tử tên Như Ý, đệ tử chân truyền của Dung Hà, đã bước vào chả giới Đại Linh Sư cách đây hơn 70 năm, khi đó Đàm Phi chỉ là một tên mao đầu mới nhập đạo.

Nàng này xinh đẹp, cốt cách thanh quý, lại thêm vài phần cương liệt, vậy nên đám nam nhân nhìn vào không khỏi sinh lòng yêu mến, có kẻ còn nuốt nước miếng ừng ực, chỉ muốn rước nàng về làm của riêng.

Nữ nhân có hai loại phong cách hành xử chủ đạo; loại thứ nhất là luôn tỏ ra yếu đối, lả lơi câu dẫn đối phương rồi tùy thời mà ứng biến. Loại thứ hai là cương liệt, có thực lực hơn người, thường là lạnh lùng tàn nhẫn, tầm mắt luôn ở quá cao, mục hạ vô nhân. Như Ý này đang ở dạng thứ hai, đó là theo nhận định chủ quan của Đàm.

Như Ý nữ tử từ đầu đại hội đã chẳng coi tên đại trưởng lão Thiên Bích ra gì rồi, lại là những biểu hiện lố bịch do gã này làm ra, nàng ta đã sớm kết án tử cho gã, có điều chưa nói ra mà thôi.

Cũng chẳng cần dài dòng, toàn thân kiều diễm của Như Ý đột nhiên bừng sáng kim quang, sáu chuôi phi kiếm tựa như đúc bằng vàng ròng xòe ra như cánh quạt sau lưng nàng, ngọc thủ thôi động, kim kiếm biến lớn, tạo thành đóa hoa sáu cánh đẹp rực rỡ, rồi sáu biến thành 36, tiếp tục nhân lên thành 72, kết thành một tòa kiếm trận xoay tròn trước mặt nàng.

Ngọc thủ Như Ý kết thành ấn, một ngón tay thuôn dài búng ra, kiếm trận liền lập tức ụp lên đầu Đàm Phi.

Sự việc nói ra thì dài dòng, nhưng động tác xuất kiếm đến kết ra kiếm trận và tấn công đối thủ của Như Ý chỉ diễn ra trong một, hai cái chớp mắt,

Đàm Phi khi bắt đầu thấy kim kiếm xòe ra đã biết ngay là kiếm trận rồi, diễn kịch tấu hài từ đầu đến giờ cũng đã cảm thấy nhàm chán, không cho đám gà chó ở đây thấy chút bản lĩnh, sau này Thiên Bích Đảo khó có cơ hội giao thương với những tổ chức lớn. Liệt Không Đao bùng phát xích quang dữ dội, khác hẳn với khí thế ảm đạm như những trận đấu trước.

Tàn Đao vẽ vào không trung một đường rồi bay vút lên cao, song thủ Đàm bắt ấn, thiên không sấm chớp ầm ù, đao Liệt Không xoay tít, huyễn hóa ra muôn vàn chuôi tiểu đao đỏ thắm như hoa đào, rơi xuống dưới tựa mưa sa, phạm vào bất cứ thứ gì liền lập tức nổ tung, trùng hợp với thời điểm kiếm trận đánh tới.

Hoa Lạc Quỷ Môn, miễn cưỡng có thể coi như đao trận, nhưng năng lực phá trận lại rất hiệu quả.

Như Ý thoáng giật mình, thì ra gã mặt sẹo này cũng có chút bản sự, nhưng bấy nhiêu thôi chưa thể nói lên điều gì. Chợt thấy thân ảnh mặt sẹo mờ đi rồi tiêu thất, trên cao rơi xuống một khỏa viên cầu đen như nhọ nồi, Như Ý biết gã kia đã sử dụng đến hậu thủ Tạc Thiên Châu. Nàng không có chủ quan, lập tức dán lên người một chương Kim Giáp Phù, phủ kín thân thể bằng một lớp chiến giáp kiên cố, lại tế thêm một món pháp bảo phòng ngự hình trụ, bao trọn thân thể mình trong một trụ ánh sáng xanh lục. Tầng tầng lớp lớp phòng ngự kiên cố như thế này, chẳng có thứ gì từ gã kia khiến nàng phải ngán ngại.

Ngọc thủ tiếp tục vung lên, từ trong tay áo bay ra một dải lụa mỏng, huyễn hóa ra ngũ trảo kim long bắn vọt lên trời, truy tung theo bóng dáng gã mặt sẹo.

Đàm Phi để cho Hoa Lạc Quỷ Môn quấn lấy kiếm trận, ném ra Thụ Thiên Ấn đập cho hư ảnh Kim Long tan nát. Lại là hai tay kết Thí Nguyện Thủ Ấn, toàn thân bùng phát kim quang, không gian râm ran tiếng tụng niệm cổ xưa. Khuôn mặt chuyển sang màu tượng sáp vàng óng, bình lặng, an yên như thể tiếp dẫn mọi đau khổ về chốn cực lạc.

“Ầm, ầm, ầm…"

Tịnh Diện Niết Bàn đã thi triển, chẳng một tồn tại cấp đại linh sư nào có thể chịu nổi nhiệt, chỉ thấy vô vàn cự ấn hình thí nguyện từ bốn phương tám hướng trên không trung liên tiếp rơi xuống, đại địa rung lắc dữ dội, bị cày xới nát tươm, đất đá bắn ra tứ tán, khói bụi rợp trời.

Khí cụ Tạc Thiên Châu, kết hợp cùng thuật pháp Ưu Đàm Bát Nhã, lực lượng phá hoại thật kinh thế hãi tục, Đại Linh Sư quanh đó phải dạt ra đến cả trăm trượng, ảnh hưởng luôn cả những lôi đài gần đó.

- Ta thua… đạo hữu xin tha mạng! - Tiếng nói yếu ớt của Như Ý văng vẳng đâu đây.

Cự ấn liền ngừng rơi, Tàn Đao trở về trong tay Đàm, gã đã tán đi toàn tộ thuật pháp, vũ khí tùy thân cũng trở về trên tay.

Chiến địa bên dưới bị cày xới thảm thương chẳng thể hình dung, Như Ý nằm co quắp một góc, pháp bảo phòng ngự vỡ nát coi như phế, Kim Giáp Phù nhấp nháy yếu ớt, chẳng thể chịu thêm hai kích nữa, đến bộ phi kiếm còn nằm chỏng chơ trên nền đá, linh tính ảm đạm đi tám phần, không tế luyện lại thì chẳng thể đem ra sử dụng.

Tu sĩ đương trường đứng chết lặng, Như Ý là nhân vật như thế nào? Ở đây rất nhiều người biết nàng, vậy mà chẳng thể tiếp nổi ba hiệp với tên mặt sẹo kia, gã là loại tu sĩ gì vậy?

Nguyên Hoàng liếc sang biểu hiện kinh hoàng của Điêu Thiền, cười cười giảo hoạt truyền âm:

“Ngày hôm nay coi như Như Ý mạng lớn, hoặc giả còn có Dung Hà nãi nãi tọa trấn, đại trưởng lão nhà ta mới cấp cho họ chút mặt mũi. Bằng không, hắn chẳng có thương hương tiếc ngọc cái gì cả, một kích miểu sát luôn đối thủ… hài, ta vẫn còn nhớ như in cảnh tượng hắn một hơi lấy mạng hai tên cùng cấp, còn chẳng để cho đối phương làm ra phản ứng gì!”

Điêu Thiền đôi mắt trong veo, mở lớn, rồi thở ra:

“Hèn chi Trần đại vương nhà ta trâu bò là vậy, gặp hắn một lời đại nhân hai lời đại nhân… Tại sao lại có loại tu sĩ nghịch thiên đến như vậy chứ?”

Dung Hà ở trên dải lụa có vẻ không giữ nổi bình tĩnh, đảo mắt cho hai nữ đệ tử còn lại:

- Còn không mau cứu người.

Hai nữ nhân Bảo Xuân Phường chợt giật mình tỉnh ngộ, vội vàng lao xuống chăm sóc cho Như Ý sư tỷ.

Chấp sự Mẫu Đơn Hội đảo qua một lượt, dò xét ý tứ của Dung Hà nãi nãi, thấy không có vẻ gì bất thường, liền dõng dạc hô lớn:

- Chúc mừng Thiên Bích Đảo giành quyền sử dụng cuộc đất số ba mươi tư, mời đại diện Thiên Bích Đảo và Bảo Xuân Phường ký vào bản hiệp ước…

Dứt lời, tay nàng vung lên, một vuông lụa trắng dài 3 tấc rộng 1 tấc bay ra, huyền phù giữa lôi đài tan nát. Đàm Phi đọc lướt qua, đại thể là những quy định trong xây dựng, cải tạo và các loại hình kinh doanh được cho phép, lại là cấm tất cả các tổ chức không được manh động, cướp phá trên cuộc đất này. Nếu có diễn biến phương hại đến tài sản và con người, bên chủ quản đưa ra được bằng chứng rõ ràng, ba tên ‘lão đại’ sẽ có hình thức xử lý nghiêm tổ chức hoặc cá nhân gây rối. Trừ trường hợp thiên tai, địch họa.

Đàm Phi liền điểm hai ngón tay vào hư không, một đoàn quang tuyến lấp lánh chạy đến tiềm nhập vào vuông lụa, đây đương nhiên là tạo ấn ký khí tức, một dạng điểm chỉ giống với thế giới phàm nhân vậy.

Hai nữ môn hạ Bảo Xuân Phường đang dìu lấy cơ thể mềm nhũn của Như Ý, ánh mắt đưa qua Dung Hà ý dò hỏi. Vị chủ tịch phường lắc đầu thở dài:

- Bọn chúng xứng đáng, dù sao thì ở mặt trận Vạn Bảo Lâu chúng ta cũng đã đạt mục đích rồi, được cái này mất cái kia âu cũng là lẽ thường, không nên quá tham lam!

Nói rồi miễn cưỡng phóng thích ấn ký khí tức vào bản khế ước giữa không trung kia, lặng lẽ dẫn đám thuộc hạ ngự pháp bảo rời đi.

Xác định chẳng còn gì quan trọng tại Đồng Chum đảo, trừ Hồ Thanh Hà đang phải làm nhiệm vụ giám sát. Đàm liền lệnh cho hai tên phụ tá cùng rời khỏi đảo, quay trở lại Cù Lao Chàm, gã còn rất nhiều việc phải làm ở đây. Hồ tiên tử nếu như có đại sự cần thương lượng, tự nàng biết phải tìm gã ở đâu.



Cát Bà Đảo.

Tiền tuyến xưa cũ của nhân tộc Loạn Hải Vực chống lại quân xâm lăng hải tộc. Giờ đây Cát Bà đã trở thành nơi giao thương tự phát giữa một số bang hội Tây Bắc Khu và đám dị tộc quê mùa tại Vô Biên Hải.

Tại sao nói dị tộc quê mùa? Bởi nơi này tiếp giáp với vùng hẻo lánh nhất của hai cái hải vực, Thái Bình và Hoàng Sa, các bộ tộc sống trong biển vô biên gần như đã bị thượng tầng hai cái hải vực này lãng quên, ánh sáng văn minh từ kinh đô chẳng thể chiếu đến. Thiên tài đại bảo có bao nhiêu đều đem qua Cát Bà trao đổi cùng nhân loại, còn kiếm chác nhiều hơn so với việc đem đi trao đổi cùng đồng loại hải tộc ở những vùng lân cận.

Do tính chất bất ổn của nguồn cung từ hải vực, lại là tình trạng bạo lực cướp bóc xảy ra như cơm bữa, vậy nên ba thế lực lớn của Tây Bắc Khu không mấy mặn mà với Cát Bà đảo, kinh doanh buôn bán ở đây đều là tự phát, manh mún nhỏ lẻ. Thi thoảng mới có vài thứ đồ giá trị được mang đến từ dưới lòng hải để, chẳng bõ để các thế lực lớn phải lưu tâm. Vô hình trung, nơi đây lại là miếng bánh béo bở dành cho những thế lực vừa và nhỏ.

Đảo rất lớn, địa hình địa vật đa dạng chẳng thiếu thứ gì; núi non, sông ngòi, rừng già và đồng bằng thôi thì đầy đủ cả. Vùng duyên hải vẫn còn những dãy thành lũy cao ngất, do lâu ngày không người chăm sóc nên bị bão biển và sóng gió bào mòn, gần như đã trở thành phế tích. Chỉ có một vài tầng kiến trúc sâu trong đảo là còn giữ được nguyên trạng, là nơi tập kết nghỉ ngơi và bảo quản hàng hóa của các bang hội cỡ như Thiên Bích.

Dưới chân tường thành là những quầy hàng tự phát được dựng lên từ gỗ, giấy dầu, hoặc những tấm da thú. Sang trọng hơn là một số những chiếc vỏ sò vỏ ốc lớn cỡ một căn nhà ba gian nhỏ, do những tộc loại lớn tại hải vực thiết lập lên, cũng trương cờ hiệu thương đoàn thương hội này nọ học đòi nhân tộc.

Ở đây, mạnh được yếu thua được trở về với đúng bản chất trần trụi của nó. Kẻ mạnh tự bảo vệ chính mình, kẻ yếu liền thuê các băng nhóm bảo kê với một mức chi phí rất là hợp lý. Tu sĩ cũng như hải tộc đa phần đều là thượng linh sư hoặc Trúc Cơ kỳ yêu tộc. Đại Linh Sư được coi là mạnh mẽ nhất ở đây rồi, có thể tự đứng ra thành lập băng nhóm đi bảo kê hoặc đòi tiền bảo kê của đám thượng linh sư nhãi nhép.

Thiên Bích Đảo mấy ngày hôm nay bỗng dưng chạy đến, làm náo loạn hết cả Cát Bà Đảo, rêu rao cái rắm chó gì là “Thiên đường tu luyện”, đòi thu mua rất nhiều linh tài đến từ hải vực, lại là hành hung dã man ‘nhân sĩ’ công tác lâu năm trên đảo, rải truyền đơn vô tội vạ, kẻ nào không đọc qua truyền đơn, lập tức bị gây khó dễ, phải nói là ngang ngược bá đạo chẳng coi ‘vương pháp’ vào đâu cả.

Trần Gia Toản vừa mới đánh trọng thương một tên thương lái thuộc Lương Sơn Trại, trong khi Đổng Trúc và Chiến Phong bận rộn một số công chuyện, Hắn liền nghênh ngang ngồi vắt vẻo trên tường thành, để cho gió biển táp vào mặt, cảm nhận thứ hương vị mặn nồng của biển khơi.

Lúc này, tâm thần hắn rất là sảng khoái, hồi tưởng lại những trận đánh hào hùng tại đại hội Thập Cường, nơi mà gã có cơ duyên được đối chiến cùng một cái cường giả chân chính, cường giả trong lòng hắn. Để rồi sáu mươi năm sau, hắn lại hữu duyên gặp được con người này thêm lần nữa, rồi mọi thứ đã thay đổi, bỗng dưng trở thành một tên Thông Thiên Tiếp Dẫn Sứ cao quý, ngoài sức tưởng tượng của hắn.

Trần Đại Vương đang rất là cảm khái, liền lấy ra bình Vân Hương Tửu đớp một ngụm lớn, hương vị gay nồng xộc thẳng lên mũi khiến đầu óc trở nên tỉnh táo, vị cay cay nóng hổi tê rần nơi đầu lưỡi, hắn chép chép miệng cảm nhận rồi đớp thêm ngụm nữa.

Bất chợt trên bờ tường đối diện xuất hiện một lão giả quắc thước, tu vi như có như không chẳng thể cảm ứng, lão già chắp tay sau đít cười cười với họ Trần:

- Rượu ngon ha! Đạo hữu mua rượu này ở đâu?

* Hết Chương 211 *