Kim Hạt Tử một tay cầm Lãng Ngân Thương, một tay đã hóa ra chiếc càng khổng lồ đầy răng cưa, tám cái chân đốt vậy mà di chuyển trên không trung hệt như đi trên đất bằng, chiếc đuôi lớn gai góc với chỏm đuôi nhọn hoắt màu cam chắc chắn ẩn chứa chất kịch độc, chỉ rình đối phương sơ hở là bổ xuống. Hình ảnh ghê rợn từ Kim Hạt Tử do Trần Gia Toản triệu hoán ra đã trấn nhiếp toàn bộ tu sĩ đương trường, kể cả Tôn Tử Phúc cũng tỏ ra hoang mang, dẫu có phải đối chiến với tên hậu bối này, chưa chắc lão đã chiếm thế thượng phong.
Thế nhưng, Tiêu Thăng cũng có niềm tin vào thứ Linh Hỏa bá đạo mình đang nắm giữ, hắn không vì thế mà nhụt đi ý chí chiến đấu. Hỏa Cầu mỗi lúc một bành trướng, hỏa quang bạo phát chói mắt rồi nuốt chửng thân ảnh Kim Hạt Tử, bên trong khối hỏa cầu chỉ nghe thấy những tiếng nổ trầm đục.
Sau khoảng nửa khắc, hỏa cầu thu hẹp dần rồi tắt ngúm, cơ thể nhỏ thó của Tóc Đỏ từ trên không rơi tự do đánh "bịch" xuống lôi đài, không rõ sống chết như thế nào, cặp phi kiếm đã trở về nguyên hình nhưng một chuôi cắm trên đỉnh đầu Tiêu Thăng đến lút cán, chuôi còn lại đâm xuyên tim. Trần Gia Toản đã tán đi triệu hoán thuật, chật vật phóng theo Tóc Đỏ, hắn cũng gặp thương thế không hề nhẹ.
Diên Hựu linh hỏa mất đi sự kiểm soát của chủ nhân, nó biến ra một điểm hỏa diễm hình đóa sen nhỏ như đốt ngón tay, nhảy nhót vô định cạnh cái xác thảm hại. Rồi bỗng dưng hỏa điểm huyền phù rời khỏi lôi đài, bay về trên khán đài vấn vít quanh gã ‘nhà quê’ có làn da bánh mật.
Đám đông đều đổ dồn ánh mắt về phía Đàm Phi, Trần Gia Toản đứng trên đài chiếu ánh mắt băng lãnh đầy sát ý đối nhãn cùng gã, hắn gằn từng tiếng rất phẫn nộ:
- Thằng kia… mau đưa trả linh hỏa lại đây. Đừng để ông phải động thủ.
Đàm Phi điềm nhiên như không, Diên Hựu đã nằm gọn trong lòng bàn tay gã, năm ngón tung tẩy như chơi đùa với ngọn hỏa diễm, gã nhếch môi cười lạnh:
- Tự nó tìm đến ta, đây là duyên phận. Có bản lĩnh thì xuống lấy đi!
Lời nói nhẹ nhàng hời hợt nhưng ẩn chứa một cỗ sát ý trùng thiên, không khí trở nên căng thẳng đến cực điểm. Tu sĩ quanh đó đều háo hức tò mò với vở kịch đang diễn ra, đương nhiên là họ rất kích thích khi có náo nhiệt.
Trần Gia Toản mặc dù nộ khí xung thiên nhưng dù sao ở đây vẫn có người giám sát và chưởng quản, hắn ôm quyền nói với Tôn Tử Phúc:
- Tôn tiền bối…! Vị ‘Đồng Đạo’ rắm chó kia phải chăng đã phạm luật? Mong ngài đứng ra chủ trì công đạo.
Tình huống phát sinh khiến Tôn Bánh Bao mừng rơn, kịch tính càng đẩy lên cao trào, bảng đấu của lão càng được sự quan tâm của khách nhân đến đổ cuộc, và phần hoa hồng được chia chác cũng vì thế mà tăng lên, lão phẩy tay:
- Đã nói làm gì có luật lệ! Ngươi hà tất phải rộn lên, cố gắng thắng tất cả các trận, trực tiếp đánh chết hắn thì tất cả đều là của ngươi. Thôi nghỉ ngơi cho khỏe, để dành sức lực đánh tiếp trận sau.
Trong lúc Trần Gia Toản còn đang hậm hực rời khỏi lôi đài, một tên chấp pháp mang thi thể Tiêu Thăng rời đi, một tên thư ký cầm danh sách hô lớn:
- Tiếp đến… số 99 và 100 thượng đài.
Đàm Phi vẫn làm ra vẻ mặt lạnh lùng trước những ánh mắt bất thiện. Gã phong ấn lửa Diên Hựu vào một chiếc hộp ngọc thu được từ Vi A Bảo rồi cất đi, thái độ thản nhiên như đây là đồ vật do chính gã xuất ra vậy. Mục đích gây sự chú ý đã thành công mỹ mãn, chỉ cần bảo mạng trong chiến đấu là hoàn thành nhiệm vụ. Điều làm gã phấn khích nhất chính là Linh Hỏa đã về tay, thứ mà gã có nằm mơ cũng không dám nghĩ đến. Hỏa này rất có giá trị đối với Đả Thiết Sư cũng như Luyện Đan Sư, hoặc những tu sĩ chuyên tu hỏa hệ giống như gã.
Tu tiên Vân Lam phân chia hỏa năng thành ba dạng chính;
Thứ nhất là Địa Hỏa, đây chính là nguồn năng lượng được lấy từ các hỏa mạch sâu trong lòng đất, chủ yếu để tu sĩ luyện đan và chế bảo… vân vân. Địa Hỏa dưới lòng đất có lẫn nhiều tạp chất, vẫn phải gia trì thêm các pháp trận Tụ Linh hoặc Khí Cụ chuyên dụng mới có thể sử dụng được, lại không có tính cơ động.
Thứ hai là Linh Hỏa, Linh Hỏa do tu sĩ tu luyện công pháp hệ Hỏa, Băng và Lôi… mà thành. Một số Yêu Thú cũng có thể đản sinh ra Linh Hỏa khi thăng cấp, mở ra thần thông đặc thù của giống loài. Hỏa này ngoài việc dùng để chế đồ, luyện đan, nó còn được tu sĩ đem ra sử dụng trong chiến đấu và rất có hiệu quả, lại có tính chất cơ động khi luôn nằm trong thể nội. Diên Hựu Linh Hỏa chính là đại biểu của dạng hỏa năng này.
Cuối cùng là Thiên Hỏa đản sinh từ linh khí trong thiên địa, Thiên Hỏa được coi là chủng loại mạnh mẽ nhất, mạnh hơn nhiều so với Linh Hỏa. Rất ít tu sĩ có phúc duyên gặp được Thiên Hỏa, chưa kể đến việc chế ngự và thu phục nó để sử dụng. Kể từ thời Thái Cổ Hồng Hoang, chỉ có năm loại Thiên Hỏa đã từng xuất hiện tại Vân Lam Giới, đó là; Nhật Thượng Thiên Hỏa, Tích Lịch Thiên Hỏa, Cửu U Tử Hỏa, Tịnh Liên Nghiệp Hỏa và Cực Quang Băng Diễm.
Tuy nhiên, vẫn còn một chủng loại Thiên Hỏa do Tu Sĩ tạo ra, thường được gọi với cái tên Ngụy Thiên Hỏa hoặc Dị Hỏa, thứ này mạnh hơn Linh Hỏa nhưng vẫn dưới Thiên Hỏa chân chính một bậc. Đại biểu ở đây chính là Ngụy Thiên Hỏa vô danh được ghi chép trong Diệu Hỏa Công của Đàm Phi. Nhưng để đạt được đến cấp độ đó, gã còn phải trải qua tu luyện và cảm ngộ rất nhiều, chí ít cũng phải đạt tu vi Tiểu Thiên Sư, thậm chí là cao hơn nữa mới dám mơ tưởng đến điều đó.
…
- Cặp đấu tiếp theo… 115 Đam Săn - Nguyệt Tinh Tộc và 116 Hoắc Mê Nhi - Nam Phi Tộc thượng đài!
Tiếng hô đến từ tên chấp pháp Liên Minh kéo Đàm về thực tại. Gã rời khỏi khán đài, nhẹ nhàng khinh thân lên Đài.
Đối thủ là một tên da đen như nhọ nồi, tóc xoăn tết bím rất cầu kỳ. Họ Hoắc trợn mắt trắng dã nhìn Đàm với vẻ tham lam:
- Tiểu Tử… Có muốn trăng trối điều gì không?
Đàm Phi lạnh lùng nhìn tên da đen như thể nhìn người đã chết. Tôn Tử Phúc hét lên:
- Bớt nói nhảm vô nghĩa… Bắt đầu…
Chuông nhỏ phát ra những tiếng "đinh đương" cùng lúc với lời nói của họ Tôn.
Thân thể Hoắc Mê Nhi tán phát hắc khí, trên tay hắn đã nhiều ra một cây Câu Liêm Thương giống như liềm cắt cỏ, ma khí cuồn cuộn giăng khắp lôi đài. Hắn bắt đầu động thủ, thân thể nhập nhằng huyễn hóa ra bốn cỗ thân ảnh giống hệt nhau, tất cả đều cầm Lưỡi Hái đánh về phía Đàm Phi.
Đại hội năm nay cũng thật là bá đạo, xuất hiện cả Ma Tu tham gia thi đấu, dưới lôi đài xì xầm tiếng bàn tán của đám khán giả. Bản thân Tôn Tử Phúc cũng cảm thấy mất mặt cho Liên Minh, nhưng đây là quy định mới của tổ chức, lão không thể không tuân theo, hẳn là thượng cấp đã có những tính toán kỹ lưỡng khi cho Ma Tu tham gia đại hội.
Đàm Phi vẫn đứng đó chưa làm ra động tĩnh gì, tên Da Đen sử dụng Phân Thân Thuật và Ma Thuật khá nhuần nhuyễn, nếu không có Nguyệt Mục Phá Huyễn thì gã sẽ gặp rắc rối lớn với chiến thuật của đối phương. Mặc dù đã nhìn ra chân tướng và sơ hở của tên Đen, gã có thể kết thúc trận đấu trong nháy mắt, nhưng làm như vậy thì quá nhàm chán. Gã đang thực hiện nhiệm vụ, và nhiệm vụ là phải thu hút sự chú ý từ cao tầng Liên Minh. Gã phải tìm cách làm cho chúng nhân phải nhớ đến gã, nhắc đến gã trong suốt quãng thời gian diễn ra đại hội.
Bốn thân ảnh đen đúa ẩn hiện trong ma khí, tách thành bốn mũi tấn công nhất tề ập đến. Hoắc Mê Nhi còn đang cho rằng gã ‘nhà quê’ kia chưa tìm ra được chân thân của mình, niềm tin chiến thắng càng được củng cố thêm vài thành.
Đàm Phi đợi đúng thời điểm, Dạ Mị được gã thi triển ở trạng thái xuất quỷ nhập thần, tạo ra một đám tàn ảnh giăng đầy trên lôi đài. Bốn bóng đen công kích vào chỗ không người, Hoắc Mê Nhi biết đã trúng kế, hắn nhanh trí huyễn hóa thành tám thân ảnh, nhao nhao đuổi theo thân ảnh ma mị của đối phương.
Ở trên không, song mục Đàm Phi nhấp nháy tinh quang, đã nhìn ra chân thân của tên da đen, hai khỏa Hỏa Lôi Đạn được ném ra, gã kích nổ cả hai khỏa. Tiếng nổ ầm ầm vang lên không ngớt, hỏa quang và lôi điện chùm kín một vùng, gần như nuốt chửng lấy ma khí do họ Hoắc làm ra. Chưa dừng lại, lợi dụng lúc tên da đen còn đang vẫy vùng đối phó với lôi điện, hai tay gã kết thành Cơ Sát Ấn đặt lên trán. Đẩu Chuyển Tinh Di đã được thi triển, chỉ thấy loạn thạch ở khắp nơi hội tụ về khoảng không trên Giáp đài, chung quanh thân ảnh Đàm Phi lít nhít vô vàn khối đá lớn cỡ đầu người. Dưới sự điều động của thần niệm, loạn thạch nhao nhao bạo tạc liên miên bất tuyệt xuống đầu Hoắc Mê Nhi.
Da Đen bị Hỏa Lôi Đạn quấn lấy vẫn chưa thể thoát ra, đã vậy còn thụ thương không nhẹ. Bầu trời trên đầu bỗng tối đen, một bầu trời thăm thẳm đầy ánh sao và tinh vân ụp xuống nơi hắn đứng. Với kinh nghiệm chiến đấu phong phú dạn dày, Hoắc hiểu mình đã bị hãm vào ảo trận. Mưa sao băng bắt đầu rơi, từng khối vẫn tinh lao xuống với vận tốc kinh người, khi chạm mặt đất còn phát nổ gây sát thương trên diện rộng. Mới đầu hắn còn gắng gượng tránh né được, càng về sau mưa sao băng càng mãnh liệt, Vẫn Thạch bạo tạc liên miên, khối nào cũng to hơn đầu người. Thế nhưng, họ Hoắc vẫn cho rằng đây chỉ là huyễn cảnh.
Thanh thế kinh người tại Giáp đài khiến khán giả đổ dồn ánh mắt về đó, chỉ thấy cả tòa lôi đài bị một quầng cấm chế bao phủ, bên trong phát ra vô vàn những tiếng nổ lớn đến dọa người, cả một vùng sơn cốc rung chuyển không ngớt. Mà kẻ làm ra chuyện này lại là một tên thổ dân đến từ Tây Lương Dã Châu, vùng đất gần như bị bỏ quên của Cô Thiên đại lục.
Đàm Phi ngừng thi pháp, Giáp đài giờ chẳng thể gọi là Lôi Đài nữa, nó đã biến thành một đống đổ nát toàn đá vụn. Thi thể Hoắc Mê Nhi nằm đó giống như một đống thịt nhão, chẳng còn ra hình thù gì. Đàm Phi vẫn thái độ lạnh lùng hạ từ trên không xuống, tiện tay thu lấy túi trữ vật chiến lợi phẩm và thu luôn pháp khí hình lưỡi liềm lại. Gã quay về phía Tôn Bánh Bao ôm quyền thi lễ rồi quay trở về khán đài ngồi chờ đợi.
Toàn bộ thời gian diệt sát tên Da Đen chỉ mất chưa đầy nửa khắc, đây phải gọi là ‘Miểu Sát’ (1), là dùng dao mổ trâu để giết gà. Tôn Tử Phúc vẫn còn trợn mắt há mồm, mấy tên Linh Sư giám sát quanh lôi đài thì chạy quýnh lên vì Giáp đài đã bị phá hỏng. Các nhân vật thuộc Liên Minh quan khán trên bục danh dự kẻ nào cũng kinh hãi, kể cả vị Tiểu Thiên Sư phát biểu khai mạc đại hội.
Một vị Đại Linh Sư có vai vế chợt thốt lên:
- Ngưu Bức a!? (2)
- Lâu lắm rồi mới có kẻ dám phá nát Lôi Đài như vậy, đại hội lần này hứa hẹn sẽ rất kịch tính đây, hắc hắc…
Giáp Đài phải tạm dừng thi đấu để sửa chữa. Đàm Phi vẫn lạnh lùng ngồi một góc, rất nhiều ánh mắt phức tạp; hoảng loạn, đố kị, tham lam… đang chiếu lên người gã. Thế nhưng lớp mặt nạ tinh xảo đã che đi cảm xúc của gã, nhận diện Đàm chỉ là một khuôn mặt trơ như gỗ đá.
Vị Thiên Sư đầu hói đăm chiêu nhìn về Giáp đài, lão quay sang tên thư ký bên cạnh hỏi:
- Gã kia ở chỗ nào ngoi lên?
Tên thư kí chính là người đã biên tên tuổi của Đàm khi gã đến báo danh, vậy nên hắn vẫn nhớ nhận dạng gã nhà quê Tây Lương:
- Bẩm Phó Minh Chủ! Gã đó tên Đam Săn, xuất thân Nguyệt Tinh Tộc tại Tây Lương Dã Châu.
Thiên Sư đầu hói gật gù lẩm bẩm như thể chỉ để mình lão nghe:
- Nguyệt Tinh…!? Chả trách lại bá đạo đến vậy…
Lão lão lại hướng đến một tên Đại Linh Sư gần đó phát ra chỉ thị:
- Lập tức cắt cử nhân thủ điều tra lai lịch gã Đam Săn kia, nhiệm vụ hỏa tốc, không được chậm trễ…
- Hết Chương 61 -
(1) Miểu Sát: Giết chết đối thủ trong khoảng thời gian cực ngắn, nằm ngoài dự đoán của đối phương.