Một đầu Ngân Sí Điểu khổng lồ chao lượn trên không trung Ngọa Long Sơn Mạch rộng vô biên, đôi cánh của nó sải dài cả chục trượng, lớp lông vũ màu bạch ngân mềm mại phần phật lướt gió mà đi. Hai bóng người nhỏ bé, lặng lẽ đứng trên lưng cự điểu, mỗi người một vẻ, trầm lắng nhưng đều toát lên khí chất kiêu hùng. Ngân Sí vũ động, cự điểu hót lên những tiếng thanh thúy rồi tăng tốc bay về phía trung tâm sơn mạch với vận tốc vô cùng khủng khiếp.
Đỗ Bá Thành đứng phía trước, luôn là thái độ bình thản, hắn cất lời mà không cần quay đầu lại phía sau:
- Ngân Vũ dường như rất kiêng kỵ tiểu tử nhà ngươi, yêu thú cấp ba lại bất an trước một gã Thượng Linh Sư nhân loại. Thế sự thật quá đảo điên, bí mật trên người ngươi quả không phải nhỏ!?
Đàm Phi đứng phía sau bình thản không kém:
- Có lẽ do đệ tử tu luyện Vu Thuật Triệu Hoán, trong người có lưu chút khí tức của Yêu Thú thượng cổ.
Đỗ sư tổ nhếch môi cười ý vị:
- Hẳn là như thế! Bản tọa xưa nay luôn có một lập trường khác biệt, không cần biết ngươi tu luyện như thế nào, làm ra những điều cấm kỵ gì. Chỉ cần hứa với ta một câu… Đừng bao giờ trở giáo với Tử Huyền Môn.
Đàm Phi giật mình, gã lấy lại bình tĩnh rất nhanh:
- Đó là điều đương nhiên… Tử Huyền Môn mãi là nhà. Nhưng đệ tử chỉ là một cái Thượng Linh Sư nho nhỏ, làm lên được chuyện gì khiến sư tổ nói ra những điều to tát đến vậy!?
- Hắc… ta không cần phải trả lời ngươi điều này. Chỉ cần ngươi ghi nhớ những điều ta nói là được rồi!
Đại địa bên dưới bắt đầu xuất hiện đền đài lầu các. Hàn San Tự đã xuất hiện trong tầm mắt, trung tâm là một tòa bảo tháp cao chọc trời, chẳng kém gì so với Yên Dương Tháp tại Bắc Côn Lăng Châu.
Một điểm kim quang từ xa nhá lên, nhanh như chớp xuất hiện trước đầu Ngân Sí Điểu. Thì ra đó là một đóa Kim Liên rực rỡ phật quang, trên đó đả tọa một lão tăng râu trắng như cước, mới trông thấy đã sinh lòng kính ngưỡng. Người này từ mi thiện mục, sau gáy còn có một vòng hào quang Trí Huệ (1) mờ ảo, chính tỏ ngài đã bước một chân vào cảnh giới Đắc Đạo.
Đỗ Bá Thành ôm quyền chào hỏi theo vai vế đồng bối:
- Thích Chân Quang đạo hữu tự mình đón tiếp, ân sủng này Đỗ mỗ thật không dám nhận a!
Đàm Phi nhanh nhẩu đưa hai tay làm dấu phật hiệu hết sức kính cẩn:
- Tiểu bối ra mắt Chân Quang Bồ Tát!
Chân Quang cười hào sảng:
- Ha ha… Đỗ đại trưởng lão khách khí rồi, nhân vật phong vân như ngài lão nạp cầu còn chẳng được…
Lão tăng lại đưa ánh mắt sắc bén nhìn qua Đàm Phi rồi nói:
- Tiểu thí chủ này bản tánh linh lợi, nhưng mà sát nghiệp quá nặng, không trừ bỏ sớm khéo ảnh hưởng đến con đường tu luyện.
Đỗ Bá Thành chớp thời cơ nói luôn:
- Cũng chính vì việc này mà bản tọa mới mặt dày đến đây cầu cạnh Đại Sư, nhân tiện cũng bàn bạc một số chuyện chính sự.
Chân Quang Đại Sư nguyên lai là vị lão tổ đứng đầu Hàn San Tự, vậy mà tiếp chuyện cùng Bá Thành cũng tỏ ra vài phần khách khí. Không biết là kiêng kị hay do tính từ bi hỷ xả, tự mình đặt địa vị dưới người của Phật Môn.
- Lão nạp cũng đang có ý thông chi cùng Đỗ đại trưởng lão, ngày hôm qua Truyền Tống trận đã hoạt động trở lại, thông tin từ Cô Thiên còn quá lộn xộn. Mời… mời nhị vị vào trong đàm đạo!
Đỗ Bá Thành vỗ tay vào túi linh thú bên hông, Ngân Sí Điểu bỗng hóa thành làn khói trắng chui tọt vào trong. Đồng thời tay áo hắn phất lên, một quang cầu trắng mờ bao khỏa lấy thân hình Đàm Phi, huyền phù theo sau hắn. Ba người bay thẳng đến tòa bảo tháp khổng lồ vấn vít mây lành ngũ sắc.
Trong thư phòng tràn ngập mùi trầm hương thanh tịnh, Hai vị đứng đầu hai thế lực khủng bố của Già Thiên đang chăm chú nghe Đàm Phi thuật lại sự việc Đại Náo Bắc Côn Lăng Châu. Gã vẫn mạch chuyện y hệt như đã trình bày cho Đỗ Sư Tổ và sáu vị trưởng lão, có chăng chỉ là thêm thắt một số tình tiết huyền huyễn mà thôi.
Sau khi Đàm Phi kết thúc câu chuyện, Chân Quang Đại Sư chợt vung hữu thủ, một vầng kim quang ấm áp nhểu xuống đầu gã, đồng thời tả thủ kết phật ấn, miệng lâm râm chú ngữ.
“Bạt nhất thiết nghiệp chướng căn bản đắc sanh tịnh độ đà la ni…”
Đàm Phi chìm đắm trong những âm thanh phật tụng, tinh thần gã cảm thấy nhẹ bẫng, tâm niệm bình lặng thả trôi theo dòng tụng niệm của Thích Chân Quang Đại Sư.
Sau nửa khắc, Đại Sư thu công. Lão lấy trong người ra một chuỗi hạt được chế luyện từ gỗ Hoàng Đàn, tung về phía Đàm Phi:
- Vãng Sanh Chú chỉ giúp tịnh độ những oán niệm ký phụ trên người thí chủ… ‘Nộ tự tâm thượng khởi, ác hướng đảm biên sinh’, cốt lõi vẫn là tự thân tu dưỡng, tránh tạo nghiệp quả. Cất giữ Hoàng Đàn Mộc bên người, tâm ma cũng bớt quấy nhiễu đi vài phần.
Đàm Phi nhận lấy chuỗi hạt, gã đứng dậy hành lễ rất sâu:
- Ân đức của Đại Sư đệ tử nguyện khắc cốt ghi tâm!
Thích Chân Quang chỉ cười hiền từ, tiện tay lấy một cuốn sách để trên kệ trao cho Đàm:
- Sách này ghi lại một số chú ngữ phổ thông, nếu là phàm nhân thì chỉ là thần chú bình thường. Tu Tiên giả tụng niệm kết hợp với tuần hoàn pháp lực, cũng coi như là một vị môn hạ Phật Môn đi… Tiểu thí chủ giữ lấy, sau này ắt dùng đến.
Đàm nhận sách rồi cảm tạ thêm lần nữa.
Đỗ Bá Thành quan khán từ đầu, bây giờ mới lên tiếng:
- Việc của ngươi đã xong, tạm tránh ra ngoài đợi bản tọa. Lát nữa bàn xong công chuyện, ta sẽ đưa tiểu tử ngươi trở về.
Đàm Phi cung kính đưa ra chủ ý:
- Quãng đường trở về trụ sở không tính là xa, vậy cứ để đệ tử tự thân, Sư Tổ có việc đại sự bên mình, chỉ sợ lại làm trễ nải người.
- Ta lại đang thấy tên tiểu tử kia ra lệnh cho huynh!?
Đỗ Bá Thành cười lạnh:
- Còn ta lại thấy ngươi đang cố lôi kéo môn hạ Tử Huyền…
Thích Chân Quang không còn dáng vẻ cao nhân đắc đạo như lúc trước, cử chỉ lời nói đã thân thiện dân dã hơn, tựa như hai người này là đôi bạn tâm giao từ rất lâu rồi, lão nói:
- Biến động ở Cô Thiên dường như chỉ là ân oán của Thông Thiên Giáo và Liên Minh, theo huynh thì bên này có liên quan không?
Đỗ Sư Tổ đi ra gần cửa sổ phóng tầm mắt nhìn bên ngoài, hắn bình thản:
- Theo ta thì điều này không có khả năng! Kể từ khi Uyên Linh nha đầu rời khỏi Già Thiên, Thông Thiên Giáo đã chính thức chia rẽ thành ba thế lực độc lập, tuy chưa ở vào thế đối địch nhưng cũng rơi vào hoàn cảnh nước sông không phạm nước giếng. Bố cục như thế kể cũng hay, chúng ta đã bớt đi được một mối nguy cơ tiềm ẩn.
Thích Chân Quang đến bên chiếc bồ đoàn cũ kỹ ngồi xuống cười như không phải cười:
- Ngọc Hư Cung càng ngày càng lộ rõ tham vọng, lão quái vật Quang Đông mà thâu tóm được toàn bộ Thông Thiên Giáo, lại có Thiên Kiếm Môn hiệp trợ, việc thống nhất Già Thiên này chỉ còn là vấn đề thời gian, hài...! Đỗ huynh suốt ngàn năm ‘ám đấu’ cùng hắn, hẳn là mệt mỏi lắm?
Đỗ Bá Thành vẫn tư thế chắp tay sau lưng nhìn quang cảnh bên ngoài:
- Mệt mỏi…? Đương nhiên là mệt mỏi! Thế của hắn hiện rất mạnh, nhưng bài tẩy đã lộ hết cả rồi… vậy nên chúng ta vẫn có thể cầm cự được một quãng thời gian nữa.
Đại Sư ngồi dậy đi đến vỗ vai họ Đỗ:
- Huynh yên tâm! Bên cạnh huynh vẫn còn những người anh em cùng vào sinh ra tử… hết mình ủng hộ huynh chèo lái để nhân sinh Già Thiên được hưởng thanh bình, an ổn.
Bá Thành bình thản:
- Hàn San Tự của Đại Sư chính là án binh bất động, đứng vị thế trung lập, khi nào cần Đỗ mỗ sẽ thông báo. Ta đặt cả niềm tin vào Đại Sư!
Chân Quang Đại Sư gật đầu xác nhận. Lão lại lên tiếng:
- ‘Sơn Hải Đồ’ gần đây có biến động mạnh, khả năng sẽ mở ra sớm hơn dự định, bên trong hẳn là phát sinh dị trạng, chúng ta cũng cần trù bị nhân sự thám hiểm đi thôi.
Đỗ đại trưởng lão tỏ ra quan tâm:
- Thời gian chính xác là bao lâu?
- Khoảng bốn đến năm năm nữa…!
Bá Thành gật gù ra chiều suy ngẫm.
Đại Sư giơ tay giải trừ cấm chế cách âm rồi đi ra ngoài, bên tai Bá Thành văng vẳng tiếng truyền âm:
- Cũng gần đến giờ hội họp với mất lão quái vật Thất Phái rồi, chúng ta cùng qua Phật Quang Bảo Điện thôi!
…
Đàm Phi nằm ườn trên Bạch Diệp Liên mà phi hành về trụ sở tông môn, quãng đường không dài, gã thì không có vội, cũng phải hưởng thụ chút ít để bù đắp cho những ngày bươn chải tại Cô Thiên.
Khí hậu lạnh giá ở Ngọa Long Sơn Mạch có thể rất khắc nghiệt với phàm nhân, nhưng đối với tu sĩ lại chẳng là gì, chỉ có cái lạnh khủng bố của Băng Uyên mới khiến tu sĩ gặp khó khăn.
Chợt cảm ứng được điều gì đó, gã nhổm dậy mỉm cười giảo hoạt:
- Nữ nhân này cũng biết gây phiền phức quá đi, hắc… cũng hay! Có cớ thử nghiệm công pháp mới rồi a…
Trên một bãi loạn thạch lớn, hai tên Thượng Linh Sư trẻ tuổi đang cố gắng phóng thần thức dò xét, dường như bọn hắn tìm kiếm vật gì đó. Một tên vận đồng phục Thiên Kiếm Môn, vẻ ngoài vô cùng tuấn lãng, toát lên phong thái của một cường giả. Tên còn lại bận trang phục Ngọc Hư Cung, cũng thuộc dạng mỹ nam đốn tim nữ tử.
Thiên Kiếm Môn tỏ ra sốt ruột:
- Tiện nhân kia cũng có chút bản lĩnh, vật mà qua mặt được hai người chúng ta… lão tử mà bắt được lập tức đập chết đương trường.
Ngọc Hư môn hạ nghe vậy chỉ lắc đầu cười tà mị:
- Vô Tà huynh bớt nóng nảy… chẳng có ý thức thương hương tiếc ngọc gì! Bắt sống là được rồi.
Vô Tà nhếch môi khinh thường:
- Tùng Vân cái tên ‘Phóng dật chi tử’ (2) nhà ngươi, đi đến đâu cũng chỉ nghĩ đến nữ sắc… bại hoại… Ồ…! có người đến…
Đàm Phi ngự Bạch Diệp Liên lướt qua bãi loạn thạch, gã dừng lại ôm quyền chào xã giao hai tên Thiên Kiếm và Ngọc Hư:
- Hóa ra là hai vị đồng đạo… hạnh ngộ a!
Vô Tà và Tùng Vân cùng nhìn nhau, Vô Tà đánh giá Đàm Phi một lượt rồi thẳng thắn:
- Tu sĩ Tử Huyền Môn danh gia chính phái, tại sao vẫn còn sử dụng pháp khí phi hành cùi bắp đến vậy?
Đàm phi cười cười thu thuyền cánh sen vào không gian giới chỉ:
- Thân gia bần hàn… khiến các hạ chê cười rồi. Chẳng hay nhị vị có trông thấy một nữ đệ tử bản môn đi qua đây?
Vô Tà định cất tiếng, Tùng Vân vỗ vai hắn cướp lời:
- Chúng ta đều là trên đường đến Hàn San Tự dâng hương, tuyệt nhiên chưa thấy một nữ nhân nào cả…
Đàm Phi cười lạnh:
- Hắc… ‘Lên chùa dâng hương không phải ai cũng kính phật’, ta lại cảm ứng được khí tức đồng môn quanh quẩn trên người nhị vị, phải chăng các ngươi đã làm ra điều xằng bậy với nữ đồng môn của ta? Hai vị nên có lời giải thích cho thỏa đáng… tránh tình trạng hiểu lầm, mất hòa khí giữa thất đại phái.
Vô Tà nguyên lai là đệ nhất cường giả cùng thế hệ trong tông, thường ngày đi lại trong môn phái đều chỉ nghe được những lời lẽ có cánh, đến các bậc trưởng bối còn mở lời chân ái khi gặp hắn. Vậy mà giờ đây, lại bị một thằng ‘chân đất’ trong môn phái sắp rơi vào cảnh mạt lộ chất vấn, làm sao mà hắn có thể chấp nhận:
- Hòa khí cái con mẹ ngươi… Cút…
Dứt lời, Vô Tà tế ra linh kiếm, thái độ như chuẩn bị tấn công Đàm Phi. Tùng Vân đứng cạnh nhếch môi cười khinh bỉ, không biết hắn khinh bỉ thái độ cục xúc của Vô Tà hay kẻ hèn mọn Tử Huyền trước mặt.
- Vô Tà huynh cần gì phải động tay chân với gã nhà quê này, để đệ xử lý…
Tùng Vân liền ném ra một con con Bạch Viên khôi lỗi cấp hai, hắn lạnh lùng phát lệnh:
- Giết hắn…
- Hết Chương 82 -
(1) Trí Huệ: Trí huệ là sự phát triển cao cấp của Trí tuệ đi kèm với sự chế ngự của Tâm trí và gia tăng Định tâm. Trí huệ là cái ở bên trong của con người, được tích luỹ, được hấp thụ và được giác ngộ qua nhiều kiếp sống.
(2) Phóng Dật: là lối sống buông thả, phóng túng theo dục vọng, không có tiết độ, không biết tự giới hạn và kiềm chế bản thân, nói nôm na là sống xả láng, không cần nghĩ đến ngày mai.