Cửu Thiên Hồng Đồ

Chương 87: Nữ Nhi Tình



Tiếng xương gãy vỡ nổ lốp bốp, trảo thủ rực rỡ lân phiến đỏ thắm móc thẳng vào yết hầu, tiện thể bóp nát đốt sống cổ khiến Thuồng Luồng im bặt, chỉ có máu tươi phun trào từ cần cổ yêu thú tựa như tháo cống.

Xác định Thuồng Luồng đã tử vong, Đàm tế ra Liệt Không Đao mổ bụng yêu thú thu lấy Yêu Đan. Gã đã cảm ứng được khí tức của tu sĩ đang phi hành đến, cũng may đã giải quyết kịp thời đầu yêu.

Tiểu Hý đã cởi bỏ Mị Châu Sam từ bao giờ, nàng ta rụt rè tiến lại gần gã, có vẻ trận chiến đã kinh động không nhỏ đến tâm thần thiếu nữ trẻ. Vô cùng hung hiểm, quá dã man tàn khốc và trên tất cả là gã sư huynh trước mặt lại rất ‘trâu bò’.

Đàm Phi tiếp tục giải phẫu thi thể con bò sát, gã chẳng cần phải quan tâm đến những việc chung quanh nữa, dù sao Yêu Đan thứ gã cần đã về tay rồi.

Tiếng nói trong trẻo quen thuộc của Lan Ngọc văng vẳng bên tai hai người:

- Mới nghe thấy tiếng gầm rống, vậy mà yêu thú đã ngã xuống… Đàm sư đệ thực ngưu bức quá đi.

Xuất hiện trong đầm lầy là một nhóm sáu tu sĩ, Thành Tú tuấn lãng dẫn đội, cạnh hắn là Trần Hoài Ngọc tiêu sái vô bỉ. Đi sau hai đại mỹ nam danh tiếng nhất Tử Huyền là cặp ngọc nữ Lan Ngọc và Phạm Nhã Kỳ, hai trong tứ đại mỹ nhân Tử Huyền. Hai tên Tiểu Linh Sư cùng nhóm Tiểu Hý đi sau cùng, đội hình trai tài gái sắc sinh động đến dọa người. môn hạ Tiểu Linh Sư định lực thấp kém, chúng đưa ánh mắt kinh hãi hết nhìn thi thể Thuồng Luồng rồi lại nhìn Đàm Phi chân chối.

Riêng Phạm Nhã Kỳ lại tỏ ra bối rối, hoảng hốt. Nàng nhìn Đàm Phi không rời, đôi mắt đẹp dần long lanh như thể sắp òa khóc. Điều bất thường này hầu như ai cũng nhìn ra, chỉ một người cố tình không hiểu.

Trần Hoài Ngọc lặng lẽ vỗ vỗ vai Nhã Kỳ như thể trấn an nàng, công việc này hắn vẫn làm kể từ khi cả đám còn đi lạc trong rừng sâu mười lăm năm về trước. Lan Ngọc phá tan bầu không khí nặng nề:

- Tiểu Hý muội, ngươi cũng thật to gan lắm nha! Đêm khuya thanh vắng còn lẻn đến đây làm gì?

Tiểu Hý run run trả lời:

- Muội nhờ vả Đàm sư huynh đây…

Tiểu Hý còn chưa có nói hết câu, Thành Tú đã cắt ngang, khẩu khí có phần cay nghiệt:

- Đêm hôm khuya khoắt, cô nam quả nữ xuất hiện nơi tối tăm này… Không ngờ Đàm sư đệ lại có khẩu vị ‘mặn mà’ đa dạng như vậy! Hắc…

Đàm Phi bỗng cười lạnh, sát khí tỏa ra trùng thiên trong một sát na rồi tiêu thất, chỉ từng đó thôi đã khiến đám ‘Kim Đồng Ngọc Nữ’ vã mồ hôi, Thành Tú cũng không ngoại lệ.

Đàm lại nở nụ cười chất phác:

- Thành Tú sư huynh nên cẩn trọng lời nói, giữ thể diện cho bản thân mình.

Thành Tú nghe vậy càng cáu tiết, một cảm giác bức bối đến khó tả kể từ khi hay tin Đàm Phi hồi tông, mặc dù cả hắn và gã mặt sẹo kia chẳng có quan hệ gì cả, bất quá chỉ là một lần gặp gỡ tại Luyện Bảo Đường, hắn cười lạnh:

- Đừng nghĩ lập được một chút công lao với bản môn mà đem đạo lý giảng giải với ta.

Đàm Phi chỉ cười nhạt, gã không hứng thú với việc đôi co võ mồm cùng Thành Tú. Vì mỏ mặc kim mà gã suýt mất mạng, lại phải tha hương suốt chín năm ròng, đâu được sung sướng an nhàn như đám hạch tâm đệ tử đại biểu là hắn. Phong Hỏa Dực huyền phù trôi về sau lưng, huyễn hóa ra đôi cánh kép màu hỏa hồng phá không bay đi, để lại vô vàn cảm xúc đan xen trái chiều cho đám người ở lại.



Đàm Phi về đến động phủ lập tức treo biển ‘Bế môn tạ khách’, gã cần sự tập trung để tế luyện lại Hỗn Diệu Ngũ Long Tỉ, một công việc đòi hỏi sự chính xác và tập trung cao độ. Kiềm Lam Kiếm cũng cần chỉnh sửa đề thăng tính sát thương cũng như xuyên phá.

Giờ đã có Ngọc Hân Linh Hỏa, gã không cần phải sử dụng Tinh Hỏa trận nữa. Ngọc Ấn huyền phù trong Tụ Linh Trận, từ miệng gã chạy ra đoàn hỏa diễm đỏ thắm bao khỏa lấy Ngũ Long Tỉ, nung cho nó hóa lỏng nhưng vẫn phải bảo toàn được yêu đan Độn Địa Ngô Công không bị vỡ nát. Khi khối Yêu Đan màu lục nhạt được rút ra triệt để, Đàm mở mộc hạp lấy ra yêu đan Thuồng Luồng ném vào trong Tụ Linh tiểu trận. Công cuộc chế luyện tinh lọc lại khỏa yêu đan mới cũng vạn phần khó khăn tỉ mỉ, sai một chút sẽ phải trả giá…

Sau mười ngày.

Trên tay Đàm Phi là một ngọc ấn màu xanh nhạt như da trời, hình dạng có lớn hơn Ngũ Long Tỉ trước kia đôi chút nhưng hoa văn chạm khắc hình rồng vẫn được giữ nguyên, có chăng chỉ là sinh động hơn và bộ dáng ngũ long lại càng thêm dữ tợn. Mặt dưới ấn không còn chữ ‘Hỗn’ nữa, thay vào đó là hai chữ ‘Thụ Thiên’, kèm theo những dòng linh văn nhỏ li ti. Cũng do yêu cầu về công năng sử dụng sau này, gã đã gia trì thêm chút Mặc Kim, một phần Thái Kim và một chút Âm Lôi Sa vào đây. Giờ khối ngọc tỷ không còn mang tên Hỗn Diệu Ngũ Long nữa, nó đã được đặt lại tên mới;

‘Thụ Thiên Ấn’

Cầm khối ngọc ấn trong tay, Đàm không khỏi dâng lên một niềm vui sướng. Thụ Thiên Ấn toát ra ba động linh lực kinh người, giờ đây nó còn được gã chế thêm công năng cường kích, bạo kích, lại kèm theo khả năng phóng thích lôi điện. Bảo này có thể đem ra lấy cứng đối cứng với pháp khí của địch nhân, một thủ đoạn tốc chiến tốc thắng khi giao chiến.

Kiềm Lam Kiếm cũng được tế luyện lại, lượng Băng Thiết thứ phẩm được thay thế bằng số Băng Tinh ngàn năm còn thừa sau chế luyện Vô Ảnh Đao, gã còn gia cố thêm Kim Cương Thiết cứng rắn nhưng dẻo dai, tăng thêm khả năng xuyên phá.

Vậy là những món pháp khí tùy thân đã dần được nâng cấp đồng bộ, chỉ còn Triệt Yêu Cảnh và Minh Đạo Nguyên Bảo Tiền là chưa đủ nguyên liệu để nâng cấp. Đặc biệt là đồng xu Nguyên Bảo, gã đã có dự án nhưng không dám chắc, phải chờ thêm một thời gian nữa, nghiên cứu và hiểu biết sâu hơn về Đả Thiết Chi Đạo. Còn hiện tại, gã không có nắm chắc khả năng thành công. Mà quan điểm của gã rất rõ ràng, đã làm là phải thành công, nếu không chắc chắn thì đừng có nghĩ đến.

Đàm đứng dậy, rời khỏi luyện thất, đi vài đường quyền cước cho giãn gân giãn cốt rồi ra khỏi động phủ.

Một khỏa Linh Cầu Truyền Tin nằm gọn ghẽ trong hộc đá nơi cửa, gã nhặt lên rồi bóp nát, một đoàn văn tự mờ ảo được thần niệm thu lại. Gã lắc lắc đầu cho tỉnh táo, miệng lẩm bẩm:

- Nữ nhân thật phiền toái…

Sửa sang lại y phục cho sạch sẽ ngay ngắn, gã cũng lấy ra một viên cầu truyền tin, đặt viên cầu lên trán lẩm nhẩm truyền âm vài câu, sau đó ném thẳng lên bầu trời trong veo rực rỡ nắng mai.

Trước tiên gã ngự Kiềm Lam Kiếm bay thẳng đến động phủ của Tú Tú hạ lạc gần đó, mục đích là kiểm tra xem nàng tu tập đến đâu, nhưng trên hết là muốn được nhìn thấy nụ cười tỏa nắng cùng với chiếc má lúm xinh xắn.

Cửa động đóng kín, bên ngoài treo biển ‘Bế Môn’. Phong cách thiết lập động phủ của Tú Tú không thể lẫn vào đâu được, vẫn là những khóm dây leo Tử Đằng Hoa tím ngắt, điểm xuyết là vài khóm hoa Cẩm Tú Cầu rung rinh đẫm sương sớm.

Đàm đứng đó ngẩn ngơ một hồi, sau đó tế kiếm bay đi…

Bách Hợp viên là một thung lũng mọc đầy hoa Bách Hợp, nơi đây thường là địa điểm lui tới hẹn hò của đám môn hạ trẻ Tử Huyền Môn. Bảy phần tu sĩ bản môn kể cả Đại Linh Sư đều ít nhất đến đây một đôi lần trong đời, tu tiên dẫu là cô độc nhưng tình cảm nam nữ bột phát thì ở đâu cũng có. Đàm Phi ngự kiếm lướt qua những khóm hoa đầy màu sắc tỏa hương thơm ngào ngạt. Đã xác định được khí tức của người quen, gã chếch mũi kiếm bay đến một phong đình có hình bát giác, nơi đó đã chờ sẵn một bóng hình yểu điệu.

Phạm Nhã Kỳ hôm nay không vận trang phục Tử Huyền Môn, thay vào đó là tà áo dài truyền thống màu phấn hồng mang đậm phong cách nữ nhân Việt Quốc. Danh hiệu Tứ Đại Mỹ nhân quả không oan chút nào, y phục bó sát thân thể kiều nữ tôn lên chiếc eo thon và cặp hậu đồn cong vút. Nam nhân nhìn thấy bộ dáng của Nhã Kỳ, nếu kẻ nào không động lòng thì có lẽ bị liệt vào dạng ‘Phế’ mất rồi.

Đàm khá gượng gạo, gã gãi gãi đầu:

- Sáng nay ta mới nhận được Linh Cầu Truyền Tin, nàng hẹn ta ra đây hẳn là có chuyện cần… thương nghị!?

Phạm Nhã Kỳ thoáng run run đôi vai gầy, đôi mắt hơi sưng mọng nước ngước nhìn Đàm Phi. Phải cố nén để những giọt nước mắt không trào ra khỏi đôi mắt đẹp, nàng nhỏ nhẹ:

- Tưởng là ngươi không dám đến!

Gã đi đến bên lan can gỗ phóng mắt ra xa, tựa như không dám nhìn vào đôi mắt ướt át chứa chan bao điều muốn nói, gã thở dài:

- Đến hay không đến thì cuối cùng vẫn phải đối mặt, nàng lau nước mắt đi, ta không chịu được cảnh này…

Nhã Kỳ không những không lau nước mắt mà đi đến cạnh gã thì thầm nhỏ nhẹ:

- Thấy ta có đẹp không?

- Nàng rất đẹp, đẹp như một giấc mộng vậy!

Một nụ cười nhẹ thoáng điểm trên môi hồng cong cong, Nhã Kỳ thu hết can đảm:

- Biết là nói ra những lời này dường như quá muộn, nhưng vẫn phải nói ra vì đây là tâm ý của ta, tâm bệnh của ta… Liệu ta có cơ hội kết thành Đạo Lữ cùng chàng!?

Im lặng…

Một sự im lặng tựa như dài vô tận đối với Nhã Kỳ.

Đàm Phi thu tầm mắt về, nhìn sâu vào cặp mắt trong vắt của Nhã Kỳ:

- Ta rất quý mến nàng… nhưng từ trước tới nay vẫn luôn coi nàng như một người tiểu muội muội… trước kia là thế… bây giờ vẫn vậy.

Một giọt nước rơi xuống mũi hài nhỏ xinh của Nhã Kỳ, tiếp theo là một giọt nữa. Nước mắt bắt đầu tuôn trào, tưởng chừng sẽ không bao giờ ngừng rơi.

Nhã kỳ nghẹn ngào trong nước mắt:

- Cái gì mà tiểu muội muội? Ta còn lớn hơn chàng đến nửa năm… lý do này không thể chấp nhận được.

Đàm Phi đã tỏ ra bất nhẫn, gã đưa tay áo lên định lau nước mắt cho Nhã Kỳ, nàng gạt tay gã ra, đôi mắt cứ thế nhìn sâu vào mặt gã, dường như muốn thu hình ảnh gã trai trẻ vào tâm trí vĩnh viễn.

Đàm tiếp tục thở dài:

- Ta đã kết thành Đạo Lữ với người con gái khác… thực sự xin lỗi!

Dứt lời, gã tế ra Kiềm Lam Kiếm ngự khí bay đi, để lại một đôi mỹ mâu trống rỗng và lạc lõng dõi theo.

- Đàm Phi… Ta hận người… hận ngươi…

- Hết Chương 87 -