Cửu Thiên Kiếm - SS Hà Thần

Chương 524: Dường như đã gặp qua



Chu Hằng có thể khẳng định, ánh sao rải đầy trời tuyệt đối không phải là ngôi sao thật sự!



Theo lời Dương Lan Hinh nói, phần lớn dân ở Tiên giới chỉ là người phàm, dù là căn cơ của bọn họ rất cao vượt xa dân chúng Phàm giới, nhưng người phàm vẫn là người phàm, bọn họ sinh hoạt làm việc nghỉ ngơi cũng không khác gì Phàm giới.



Mặt trời mọc đi làm, mặt trời lặn đi nghỉ, nó như là quy tắc do đại năng Tiên giới thiết lập, lúc nào nên làm, lúc nào thì nghỉ.



Nó không chỉ là thay đổi về thị giác, trên thực tế cũng có ảnh hưởng thực chất tới cả tiên nhân. Sau khi ngày đêm thay đổi, Chu Hằng lập tức dấy lên cảm giác buồn ngủ, tuy rằng hắn hoàn toàn có thể khắc chế, nhưng nếu mặc kệ, hắn tuyệt đối sẽ muốn chui vào chăn ngủ ngon lành.



Thật lợi hại!



Trong lòng Chu Hằng giật mình, thủ đoạn của đại năng thật sự huyền hiệu khó hiểu!



Hắn cũng bị ảnh hưởng, nhưng Dương Lan Hinh bị chế trụ linh lực tự nhiên càng bị ảnh hưởng, nhanh chóng buồn ngủ không thôi, nằm trên lưng hắn không mở được mắt, dùng giọng ngọt ngào nũng nịu nói: – Chu Hằng, chúng ta tìm chỗ ngủ trước đã!



Trong lòng Chu Hằng liền rung động, lúc trước hắn trúng mị độc, bùng nổ dâm tính mới diễn một tràng xuân sắc trước mặt nữ nhân này. Nếu bị nàng nhìn hết, luôn tuân theo chủ nghĩa đại nam nhân, hắn cũng chỉ có một biện pháp giải quyết tình huống này.



Đó là thu luôn Dương Lan Hinh!



Về phần Dương Lan Hinh có chịu hay không, vậy không phải là chuyện hắn cân nhắc.



Chỉ là hiện tại yêu tinh này có bộ dáng bà béo đáng ghét, Chu Hằng vừa nghĩ tới cái bộ mặt này là rùng mình, hắn nói: – Ít nhất cũng phải tìm hang núi, tốt nhất có thể vào nhà người thường ở tạm, có thể ăn được một chút.



Bản thân hắn thì không sao, nhưng hiện tại Dương Lan Hinh mất hết tu vi, còn hắn lại coi yêu tinh này là nữ nhân của mình, tự nhiên phải ra sức cho nàng một hoàn cảnh thoải mái.



Khá là may mắn, Chu Hằng leo qua một đỉnh núi, đằng trước xuất hiện một sơn cốc, trong cốc có cây xanh mát, một cái hồ nhỏ, bên hồ có một tòa lớn.



Dù là còn cách hơn mười dặm, nhưng thần thức của Chu Hằng hiện giờ nhạy cảm, dù là ở trong chỗ có trọng lực lớn như Tiên Thành vẫn có thể quét qua thấy rõ ràng, trong phòng có năm người, trên khí tức, chỉ có hai Nguyệt Minh Vương, còn lại chỉ là cấp bậc nửa bước tiên nhân.



Chu Hằng còn không tin trên đời này còn có Nguyệt Minh Vương yêu nghiệt hơn hắn, cho nên lập tức cõng Dương Lan Hinh nhảy xuống từ đỉnh núi. Chỉ lên xuống mấy lần liền đến sơn cốc, đi tới trước tòa nhà kia.



– Ai? Lập tức có ba nam nhân vọt ra, người dẫn đầu bề ngoài hơn 40 tuổi, tu vi Nguyệt Minh Vương, hai người khác trẻ tuổi hơn, đều là Hóa Thần Cảnh.



Chu Hằng hơi khom xuống, hai tay hắn đỡ mông Dương Lan Hinh, không thể hành lễ được, đành cúi xuống tỏ vẻ, nói: – Hai vợ chồng ta tìm kiếm linh thảo trong núi, thân thể thê tử ta có chút suy yếu, có thể cho chung ta ở một đêm, ăn chút gì được không?







Hai người trẻ tuổi không nói gì, chỉ là nhìn người trung niên kia, còn người trung niên kia thì nhìn chằm chằm vào ánh mắt Chu Hằng.



Trong lòng Chu Hằng ngay thẳng, bình thản đối mặt đối phương.



– Đi ra bên ngoài, luôn có những lúc khó khăn, mời vào! Tuy rằng hàn xá không có gì ngon, nhưng vẫn có thể mời được bữa cơm nóng! Nam nhân trung niên kia mỉm của.



– Cảm tạ! Chu Hằng thật lòng nói.



Bên ngoài nhà lớn là một ruộng rau, trồng những thực vật mà Chu Hằng chưa từng gặp qua, đi qua liền vào trong nhà. Phòng lớn rất đơn giản, chỉ có một cái bàn dài, có hai nữ nhân đang bày đồ ăn.



Hai nữ nhân, một người chừng 40 tuổi, vẫn phong tình, lúc trẻ hẳn là dung mạo cực kỳ xinh đẹp, nàng là một Nguyệt Minh Vương khác. Người còn lại là thiếu nữ non nót 14-15 tuổi, có bảy phần giống với nữ nhân kia, lại làm Chu Hằng có một loại cảm giác dường như đã gặp qua.



Đúng là kỳ quái.



– Mời ngồi! Nam nhân trung niên kia cười nói với Chu Hằng cùng Dương Lan Hinh, vừa tự giới thiệu. – Ta là Lan Thiên Hà, đây là thê tử Mục Phương Yên, đây là con trai lớn Lan Tử Hiền, con kế Lan Tử Đức, tiểu nữ Lan Vũ Nguyệt.



– Tại hạ Chu Hằng, đây là thê tử Dương Lan Hinh! Chu Hằng cũng không che giấu thân phận của mình và Dương Lan Hinh, hắn cảm nhận được chân thành của người một nhà này.



– Ha ha! Ăn cơm trước! Lan Thiên Hà vung tay lên, Mục Phương Yên cùng Lan Vũ Nguyệt dọn cho hai người Chu Hằng một bộ chén đũa, bảy người đều vào bàn.




Tuy rằng năm người Lan gia ở trong rừng núi hoang vắng, nhưng không có vẻ thô lỗ, nói chuyện toát ra khí độ lớn. Nhưng mà, bọn họ không dò hỏi chi tiết của Chu Hằng và Dương Lan Hinh, tự nhiên Chu Hằng cũng sẽ không thăm dò lai lịch của bọn họ.



Mỗi người đều có bí mật của mình, đều có khổ riêng, đều có sứ mạng của mình.



Hai bên nói chuyện trên trời dưới đất, Chu Hằng cũng không nói nhiều về lai lịch của Dương Lan Hinh, nhưng không che giấu sự thật là mình mới phi thăng Tiên giới. Điều này khơi dậy lòng tò mò của ba đứa con Lan gia, không ngừng hỏi những chuyện thú vị về Phàm giới.



Chu Hằng nói những chuyện hắn đã trải qua, chẳng những làm cho ba người trẻ tuổi Lan Vũ Nguyệt kinh hô liên tục, ngay cả Dương Lan Hinh cũng có chút nhập thần. Tuy rằng nàng sớm biết lai lịch của Chu Hằng, nhưng chưa từng nghe Chu Hằng nói những gì trải qua ở Phàm giới.



Bữa cơm này ăn chừng hai giờ, lúc này khách chủ tận hứng. Lan Thiên Hà an bài một phòng ngủ cho hai người Chu Hằng, đây là phòng của Lan Tử Hiền, hiện tại dọn ra cho hai người Chu Hằng, hắn chen một đêm với Lan Tử Đức.



– Người một nhà này, không tệ! Dương Lan Hinh độc chiếm giường, Chu Hằng thì khoanh chân ngồi dưới đất.



Nếu Dương Lan Hinh khôi phục hình dáng cũ, bằng cái mặt dày của Chu Hằng tuyệt đối sẽ chen lên cùng nàng, nhưng nhìn cái bản mặt bà béo hiện tại thì hoàn toàn không còn khẩu vị gì nữa. Trong lòng hắn thở dài, sớm biết vậy nên lập tức cho nàng khôi phục hình dạng cũ, hiện tại nếu nàng đột nhiên thay đổi hình dáng, còn không phải thành cố ý lừa gạt Lan gia.



Chu Hằng gật đầu, nói: – Dù chỉ là ơn một bữa cơm, tình ngủ lại một đêm, nhưng chúng ta không được quên phần ơn nghĩa này!



Một đêm bình thản, hôm sau Chu Hằng cùng Dương Lan Hinh dùng điểm tâm xong, liền cáo biệt Lan gia. Tiểu cô nương Lan gia luyến tiếc bọn họ, một đường đưa tiễn, tiễn ra đến ngàn dặm mới lưu luyến tiếc nuối theo phụ thân trở về.



Tiểu cô nương quá nhiệt tình, còn tặng hai người Chu Hằng cả đống lớn đồ ăn vặt, cuối cùng còn cho mỗi người một cái nón bện bằng hoa tươi. Ngay cả Dương Lan Hinh bừng bừng dã tâm, đối đãi người ngoài trước nay đều chỉ nhìn có giá trị lợi dụng hay không, nhưng vẫn bị tiểu cô nương này làm cảm động không thôi.



– Nàng cứ việc khóc đi! Chu Hằng cười nói.



– Hừ! Ta là loại người không quyết đoán vậy sao? Dương Lan Hinh cố ý mặt lạnh nói.



Chu Hằng không nói gì nữa, chỉ là phóng mắt nhìn núi non sông nước Tiên giới chân chính, hôm qua hắn chỉ dốc sức chạy trốn, không có đi thưởng thức phong cảnh Tiên giới.



Tiên giới rất đẹp, hơn nữa cũng hết sức hoành tráng, tràn đầy nguyên thủy.



Bởi vì linh khí dày đặc, cây cối nơi này rất cao to, cây to trăm trượng chỗ nào cũng có, thậm chí cao nhất lên đến ngàn trượng!



Đây còn chỉ là Hợi Tiên Thành, càng tiến lên trên, linh khí càng dày đặc, có thể tưởng tượng khi đến Tý Tiên Thành, nói không chừng sẽ có cây to vạn trượng, quả thật là đại thụ chọc trời.



Thần ý của Chu Hằng quét qua, chỉ trong vòng mấy dặm đã phát hiện ít nhất 7 gốc linh quả, đặt ở hạ giới thì có thể giúp ích rất lớn cho nửa bước tiên nhân, nhưng ở trong này lại đầy mọi nơi.



Đúng là đất rộng nhiều của mà!



Nhìn tới đây, Chu Hằng đột nhiên trào ra khát vọng mãnh liệt, muốn đưa những người thân bạn tốt ở Phàm giới đến nơi này, dùng kỳ thảo linh quả nơi này tăng lên tu vi cho bọn họ.



Tu luyện một ngày ở Tiên giới, hoàn toàn so ngang một năm Phàm giới, thậm chí còn hơn nứa



– Ngươi đang nghĩ gì? Là người bề trên, tự nhiên Dương Lan Hinh có năng lực nhìn sắc mặt người rất mạnh.



– Nghĩ tới bố mẹ chồng của nàng! Chu Hằng thuận miệng nói.



Dương Lan Hinh đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lập tức phản ứng lại, khuôn mặt đỏ lên, lắc eo làm ra vẻ tức giận, mắng: – Ai đồng ý gả cho ngươi?



Đáng tiếc, hiện tại nàng ở hình thái bà béo, động tác làm nũng vốn nên quyến rũ động lòng người này lại trở nên kinh khủng không thôi.



May mà bây giờ Chu Hằng đang cõng nàng, hơn nữa vì tránh cho tổn thương khẩu vị của mình, hắn cũng không dùng thần ý quét qua, cuối cùng thoát được một nạn. Hắn cười nói: – Mấy ngày trước nàng đã nhìn hết từ trên xuống dưới thân thể ta, giờ lại không muốn chịu trách nhiệm?



Ngươi là đàn ông bị người ta nhìn hết thì có tổn thất gì? Chiếu theo ngươi nói, ngươi thích nữ nhân nào thì chỉ cần cởi sạch quần áo xoay một vòng trước mặt nàng, vậy nàng ta sẽ không phải ngươi không lấy?



Thế này không phải là già mồm cái láo hay sao?



– Mặt dày! Dương Lan Hinh mắng, chỉ là trong ý kháng cự cũng không lớn, thậm chỉ còn phải nói là muốn chống lại còn nghênh đón, con gái rụt rè vượt xa mức độ phản đối.



Chu Hằng cười hắc hắc, yêu tinh này không trốn được khỏi tay hắn!



Hai người một đường xuyên qua rừng rậm, sông lớn, suốt hai ngày sau, đằng trước mới xuất hiện một tòa thành.



Nói là tòa thành, còn không bằng là một cái khu chợ, khu chợ siêu cấp lớn. Xung quanh không có tường thành, cũng không có lực lượng thủ vệ gì, hoàn toàn không có một chút phòng ngự.



– Quả thật là một khu chợ, không biết thuộc về thế lực nào! Dương Lan Hinh nói.



Chu Hằng đã có một chút hiểu biết về tình hình Tiên giới, mỗi đại lục Tiên Thành đều chia làm vô số khu vực, mỗi một khu vực đều có thế lực lớn nhỏ xưng bá.



Trong Tiên Thành gần như không có kim loại, nhưng có linh khí vô cùng dày đặc, có thể dùng để gieo trồng tiên cốc, tiên thảo. Cho nên, các thế lực lớn chiếm lấy địa bàn cùng dân cư, chính là dựa vào gieo trồng tiên thảo để làm giàu.



Khu chợ này, là dùng để tiến hành giao dịch.



Chu Hằng dẫn Dương Lan Hinh đi vào khu chợ, nơi này hết sức náo nhiệt, trên đường đầy đầu người qua lại, hơn nữa tu vi mỗi người đều rất cao, dù cho trẻ con mới sinh cũng đạt đến Sơn Hà Cảnh!



Quả thật, không có tu vi như thế, làm sao chống chọi được trọng lực kinh khủng thế này?



Đi một đoạn đường, đột nhiên Chu Hằng ngừng lại, đầy vẻ kinh ngạc.



Bởi vì hắn thấy được một cửa hàng, tên của cửa hàng này… hắn rất quen thuộc.



Thiên Bảo Các!



— QUẢNG CÁO —