Cửu Thiên Kiếm - SS Hà Thần

Chương 587: Tiểu Hậu gia



Trên người Chu Hằng có bảo vật tuyệt thế, vậy bên trong đoàn nữ nhân kia, cũng có người mang bảo vật như vậy!



Thường nói tài không lộ ra ngoài, đám người Chu Hằng không thèm để ý bộc lộ ra, rốt cuộc là bọn họ tín nhiệm người ta, hay là trong lòng có chỗ dựa, căn bản không sợ gì?



Có thể tu luyện tới Tiên Nhân Cảnh thì còn có kẻ ngu hay sao?



Tử Anh Minh cùng Tra Tuế không tin Chu Hằng cùng chúng nữ có thể dễ tin người khác như thế, vậy thì chỉ có thể là bọn họ có bối cảnh hùng mạnh đến khủng khiếp, thế mới không sợ để người ta biết bọn họ có được bảo vật!



Chu Hằng xách theo con lừa đen chạy đằng trước, Tử Anh Minh cùng Tra Tuế thì theo sát phía sau, về phần chúng nữ Hoặc Thiên lại vẫn không nhanh không chậm, nháy mắt liền bị bỏ xa ba người Chu Hằng.



Mấy phút sau, hẻm núi thứ 4 cũng đã đến cuối.



Một đám người đang vây công một con vượn màu trắng!



Nói là vây công cũng không đúng, hẳn là một đám người đuổi bắt một con vượn lớn màu trắng! Bởi vì thân pháp của con vượn lớn này quá linh hoạt, luôn trốn thoát trước khi đối thủ hình thành thế bao vây, thuận thế đánh ra những đạo phong nhận để phản kích.



Phía công kích có 5 người, nhưng lại không làm gì được con vượn trắng này.



Con vượn trắng này tự nhiên là Băng Sương Cự Viên, thân cao gần mười trượng, toàn thân phủ đầy lông dài màu trắng, mắt đỏ rực như lửa, bên khóe miệng lộ ra hai răng nanh dài nhọn, mỗi cây dài ba xích.



Thật ra thân pháp của con vượn lớn này cũng không tính là nhanh lắm, mà là người đuổi giết nó quá chậm!



— Ở trong nhiệt độ thấp cỡ này, ai có thể phát huy được toàn lực?



Cảm ứng được lại có người trình diện, Băng Sương Cự Viên liếc qua ba người Chu Hằng, vỗ ngực thật mạnh, thần thức lan tỏ, nói: – Cạc cạc cạc, lại thêm ba phần điểm tâm ngon miệng!



Yêu thú Tiên Nhân Cảnh hoàn toàn mở ra linh trí, dù cho không thể nói chuyện được như con lừa đen, nhưng trao đổi với người cũng không hề khó khăn.



– Nè, tạp toái, con vượn đầy lông kia không thèm nhìn ngươi! Con lừa đen đứng thẳng lên, lấy móng cọ cọ Tra Tuế, gió núi thổi qua, váy hoa của nó bay bay, một sợi lông lừa cũng bay qua bay lại.



– Xì, là nó không thèm nhìn ngươi! Tra Tuế đương nhiên không chịu yếu thế.



– Ha ha, người ta muốn ăn ngươi, ngươi còn giành làm điểm tâm. Chưa thấy qua kẻ đê tiện như ngươi, đúng thật là tạp toái mà! Con lừa đen đưa hai móng ra hai bên, bộ dáng như đang bất đắc dĩ.



– Cút!







– Trước tiên ăn các ngươi! Con Băng Sương Cự Viên kia thấy một người một lừa dám “đánh tình mắng tiếu” ở trước mặt nó, không khỏi giận dữ.



Nó không phải là không nhìn thấy con lừa đen, chỉ là một con yêu thú cấp bậc Nguyệt Minh Vương thật là khó mà làm nó có khẩu vị gì, tự nhiên coi như không thấy. Đối với nó, ba người Chu Hằng đều có tinh khí ngập trời, mỗi người đều là vật đại bổ!



Cộng thêm năm người khác, sau khi ăn xong bọn họ thì nói không chừng nó có thể đột phá đến Nhật Diệu Vương!



Một khi đột phá, nó có thể đánh vỡ không gian này thoát ra ngoài, không uất ức bị giới hạn ở trong này, làm con chó trông cửa! Trời đất bao la, nó có thể tiêu dao tung hoành.



Đây là điều nó mơ mộng cầu mong!



Nơi này là sân nhà của nó, nó chiếm cứ nơi này mấy ngàn năm, mỗi ngày dùng hàn khí thấm đẫm nơi này, đối với nó nơi này là thiên đường, đối với kẻ địch lại là địa ngục. Ở trong này, Nguyệt Minh Đế tối đa chỉ phát huy ra hai ba phần chiến lực.



– Đi! Tra Tuế tung người nhảy ra, hai tay mở rộng hình thành tấm ván cửa đánh xuống Băng Sương Cự Viên.



Ầm!



Trong tiếng va chạm nặng nề Băng Sương Cự Viên bị đẩy lui trở về, con yêu thú này trời sinh có thể điều khiển hơi lạnh, nhưng chiến lực chân chính lại không mạnh cỡ nào, chỉ có lực lượng Nguyệt Minh Đế đỉnh phong mà thôi.



Tra Tuế cũng lùi trở lại, hắn vận chuyển tiên thuật thì chiến lực cũng không kém đối thủ, nhưng chịu thiệt vì hàn khí xung quanh quá khủng bố, hắn vừa rời xa Chu Hằng liền cảm giác được hơi lạnh xâm nhập thân thể, làm hắn phải vận chuyển linh lực tiến hành phòng ngự, căn bản không thể hoàn toàn phát huy ra chiến lực vốn có.



Băng Sương Cự Viên có thể bị đại năng Tuyệt Tiên Thành đặt ở đây trấn thủ cấm chế, tự nhiên có chỗ hơn người của nó!




Chu Hằng lại đưa mắt nhìn năm người vây công Băng Sương Cự Viên trước đó.



Bốn nam một nữ, Chu Hằng chỉ có thể tính ra một người, đó là Trương Ngọc Đình, đây là nữ tính duy nhất. Về phần Chu Khiếu Nhiên cùng Tôn Vũ Xuyên là ai trong bốn người nam, hắn tự nhiên không biết được.



Nữ tính duy nhất nhìn khoảng 21-22 tuổi, dáng người thon thả, phong thái như ngọc, tiên tư tuyệt lệ. Trong tay nàng cầm một thanh trường kiếm xanh biếc, tạo thành quầng sáng quanh người cản trở một phần hơi lạnh xâm nhập, khá là bất phàm.



Bốn nam nhân khác đều rất giống nhân tộc, nhưng cũng không loại trừ giống như Nạp Lan Vũ Nguyệt, che giấu hai cánh và đuôi.



Tiên giới vạn tộc hội tụ, đều có nổi bật riêng.



Nhìn thấy Tra Tuế giao đấu với Băng Sương Cự Viên, năm người kia đồng thời dừng tay, một thanh niên tóc bạc quét qua Tử Anh Minh, toát ra cười lạnh nói: – Ta nói là ai, thì ra là Kim Cương Thành Độc Giác Long Vương Tử Anh Minh!



– Chu Khiếu Nhiên, Tôn Vũ Xuyên, Trương Ngọc Đình, Lâm Hoa Cường… Tử Anh Minh chỉ vào từng người nói, Chu Hằng biết là hắn đang chỉ cho mình và Tra Tuế xem, cuối cùng mới chỉ vào thanh niên tóc trắng. – Tiểu Hậu gia Quách Vũ Hậu!



– Nếu biết ta là ai, còn không lui xuống! Thanh niên tóc trắng Quách Vũ Hậu hừ một tiếng, hai mắt trừng ra, uy thế tăng vọt.



– Ha ha! Danh tiếng Tiểu Hậu gia Quách Vũ Hậu cũng chỉ trấn áp được đám mèo ba chân, không đáng là gì ở trước mặt Tử Anh Minh ta!



Tử Anh Minh khinh thường nói, ngạo khí tràn đầy.



– Hừ! Những lời này lại đắc tội cả bốn người Chu Khiếu Nhiên, bọn họ đều trợn mắt nhìn Tử Anh Minh, chiến ý tràn đầy.



– Tử Anh Minh, giữa ta và ngươi cuối cùng sẽ có một trận chiến, nhưng mà, con Băng Sương Cự Viên này là ta phát hiện trước, nể mặt một lần! Quách Vũ Hậu nhàn nhạt nói, dù miệng nói nể mặt, nhưng sắc mặt cực kỳ ngạo mạn, vênh mặt hất hàm.



– Ha ha! Quách Vũ Hậu ngươi quả thật coi mình thành vương hậu? Đây là Tinh Phong Không Gian, đấu bằng nắm đấm, mặt mũi của ngươi đáng mấy đồng tiền? Tử Anh Minh chắp tay đứng, cũng tràn đầy vẻ mặt khinh thường.



Tuy rằng Tây Ngọ Thành xuất hiện không ít tuấn kiệt trẻ tuổi, nhưng phải kể tới Quách Vũ Hậu cùng Tử Anh Minh là người xuất sắc nhất trong cấp bậc Nguyệt Minh Đế. Hai người tuổi xấp xỉ, chỉ riêng bọn họ ai mạnh ai yếu cũng đã tranh luận không ngừng, chỉ là chưa từng có cơ hội giao đấu, không ngờ lại gặp gỡ ở trong này.



Không chỉ tranh giành một con Băng Sương Cự Viên, còn có vinh quang ai trong bọn họ là đệ nhất Nguyệt Minh Đế ở Tây Ngọ Thành.



– Người khác đặt hai người chúng ta ngang nhau, nhưng ở trong mắt ta, ngươi căn bản không đủ tư cách là đối thủ của ta! Quách Vũ Hậu ngạo nghễ nói.



– Cũng như nhau thôi! Tử Anh Minh không cam yếu thế nói.



– Nè, hai người các ngươi có đánh hay không? Bổn tọa chờ không được nữa! Con lừa đen không nhịn được xen vào, nó là sao chổi gây họa sợ thiên hạ không rối loạn, thích nhất là cảnh người ngã ngựa đổ.



Quách Vũ Hậu cùng Tử Anh Minh đều không đáp lại con lừa đen, bọn họ chẳng những là Nguyệt Minh Đế, hơn nữa còn là nổi bật trong Nguyệt Minh Đế, không phải Nguyệt Minh Đế đỉnh phong nhưng có chiến lực vượt qua Nguyệt Minh Đế đỉnh phong, bằng không làm sao dám chạy đến đây.



Chỉ là một con yêu thú cấp bậc Nguyệt Minh Vương, không có cả tư cách để bọn họ liếc tới, nếu khó chịu thì trực tiếp một ngón tay dí chết.



– Nghe nói Tử gia Nhất Dương Phá Thiên độc bộ Tây Ngọ Thành, hôm nay ta lãnh giáo một phen!



Quách Vũ Hậu nhìn Tử Anh Minh.



– Quách gia Thuần Dương Vô Cực Chỉ cũng là nhất tuyệt Tây Ngọ Thành, ta cũng ngưỡng mộ đại danh đã lâu! Tử Anh Minh cũng nhìn Quách Vũ Hậu, hai người đứng cách xa nhau trăm trượng, nhưng một cỗ khí tràng vô hình đã trào ra từ hai người, bùm bùm bùm, những khối đá nhỏ bị nổ nát dưới lực lượng khủng bố của hai người.



– Chu tiểu tử, bọn chúng lên rồi, chúng ta mau làm thịt con khỉ nhiều lông kia cướp bảo bối của nó! Con lừa đen nhỏ giọng nói.



Chu Hằng không khỏi dở khóc dở cười, thì ra con lừa đê tiện giật dây Quách Vũ Hậu đánh với Tử Anh Minh là vì giảm bớt hai đối thủ cạnh tranh! Hắn nói:



– Vậy ngươi lên đi, ta ở đằng sau cổ vũ cho ngươi!



Con lừa đen liền vội lùi ra sau một bước, nói: – Chuyện cổ vũ này ngươi làm không được, cứ giao cho dân chuyên nghiệp như bổn tọa đây!



Chu Hằng bĩu môi, nói: – Nếu ta ra tay, ngươi bị lạnh chết thì đừng trách ta!



Con lừa đen lập tức run run, nó chỉ lo đánh chủ ý tới Băng Sương Cự Viên lại không nhớ tới nhiệt độ chỗ này thấp đến mức có thể đông lạnh chết tươi Nguyệt Minh Vương! Nếu không có Chu Hằng thay nó cản trở hơi lạnh, nó tuyệt đối dữ nhiều lành ít!



– …. Bổn tọa ngẫm lại, chúng ta là người nhã nhặn, đánh đánh giết giết không thích hợp với chúng ta! Nó vội nói.



– Ta là người nhã nhặn, ngươi là con lừa, không cùng một loại! Chu Hằng bĩu môi nói.



– Gâu! Bổn tọa cắn chết ngươi!



Mặc dù ngoài miệng thì Chu Hằng nói vậy, nhưng thần thức đã khóa chặt trên mình Băng Sương Cự Viên, hắn cũng không quá hứng thú với bộ da của con yêu thú này, nhưng tinh khí sinh mệnh của một Nguyệt Minh Đế đỉnh phong thì rất là quý giá.



Tuy rằng Băng Sương Cự Viên rất to lớn, nhưng lá gan của nó tuyệt đối trái ngược với hình thể, gặp phải không chiếm được ưu thế áp đảo về lực lượng, liền không đối đầu trực diện với Tra Tuế, chuyển sang áp dụng chiến thuật du đấu.



Tuy rằng có vẻ rất không có gan, nhưng lại cực kỳ hiệu quả, bởi vì nhiệt độ nơi này thấp đến cực hạn, mỗi người đều tiêu hao rất nhiều linh lực để chống đỡ, thời gian dài thì nhất định sẽ kiệt sức!



— Chỉ cần có thể tiêu diệt được kẻ địch, cần gì mình phải mạo hiểm chứ?



Ầm!



Tử Anh Minh cùng Quách Vũ Hậu đã đánh lên, tuy rằng hai người khinh thường nhau, nhưng thực lực lại vừa vặn tương đương, trong đại chiến bắn ra bốn phía kình phong khắp nơi.



Hai người này đều là Nguyệt Minh Đế 4 luân, nhưng chiến lực tuyệt đối không kém gì Nguyệt Minh Đế đỉnh phong, dư sóng chiến đấu khuấy động vốn đã vô cùng mạnh mẽ, cộng thêm hơi lạnh dày đặc, đủ tạo thành uy hiếp tới mọi người xung quanh.



Mọi người vội mở ra lá chắn linh lực phòng ngự, những người khác tuy rằng hơi kém hơn hai người Tử Anh Minh, cũng không kém quá nhiều, chỉ là phòng ngự thì dư sức.



Bốn người Chu Khiếu Nhiên phân tán ra, mở thành trận hình đánh về phía Băng Sương Cự Viên. Bọn họ đều có được chiến lực vượt qua cảnh giới thực tế, chỉ cần cho bọn họ cơ hội đối đầu trực diện thì tuyệt đối có thể đánh chết con yêu thú chiến lực không mạnh này.



Chu Hằng tập trung nhìn Băng Sương Cự Viên, hắn không thiếu kiên nhẫn trên người nữ nhân, nhưng ở những mặt khác thì hắn không kiên nhẫn tốt, đã không nhịn được nữa.



Vù! Hắn lao ra, tế ra hắc kiếm, hắn không muốn chờ thêm nữa.



— QUẢNG CÁO —