Cửu Thiên Kiếm - SS Hà Thần

Chương 617: Uy lực phù văn



– Ta phải giết ngươi! Ta nhất định phải giết ngươi! Nam nhân đuôi bọ cạp vừa hét thảm vừa uy hiếp Chu Hằng.



– Ồn quá! Chu Hằng vỗ ngực nam nhân đuôi bọ cạp, vụt một cái, đầu của hắn lại chạy ra trên cổ, nhưng tiếp theo hắn lại hét thảm, bởi vì cánh tay còn lại cũng bị Chu Hằng xé ra, mạnh mẽ nhét vào miệng hắn.



Phập một cái, cánh tay đứt này xuyên qua sau ót nam nhân đuôi bọ cạp, nháy mắt liền yên tĩnh!



Yên tĩnh không chỉ có hắn, còn có ba người mặt lông khỉ, cùng với người xem xung quanh.



Má nó chứ quá bá đạo hung tàn!



– Các hạ, có dám đấu một trận? Mặt lông khỉ trầm giọng nói, đã không che giấu được lửa giận bùng cháy trong lòng, hắn đã giận dữ cực điểm.



– Các ngươi cũng xứng đấu với ta? Chu Hằng đầy vẻ khinh thường, tiện tay đá một cái, đá bay nam nhân đuôi bọ cạp về phía ba người mặt lông khỉ. Đang lúc mọi người cho rằng hắn muốn lùi bước, Chu Hằng lại nói: – Bốn người các ngươi cùng lên đi!



– Nhưng mà, khiêu chiến ta phải trả giá đắt, thua chỉ có con đường chết!



Giọng hắn nói lạnh lẽo, nam nhân đuôi bọ cạp vừa ra tay liền muốn đánh chết, điều này làm Chu Hằng nổi lên sát ý. Ngươi giết ta, ta giết ngươi, là chuyện đương nhiên!



Quá trâu bò!



Lúc trước nam nhân đuôi bọ cạp khiêu khích tám người Triệu Phàm Lục như thế, một cái không đủ muốn cùng xông lên! Nhưng ba mươi năm trời đất xoay chuyển, chỉ nháy mắt đã đến lượt bọn họ bị người ta khinh bỉ.



Nhưng mà, bốn người nam nhân đuôi bọ cạp đều Nguyệt Minh Đế 10 luân đó, thoạt nhìn số lượng giảm một nửa, nhưng chiến lực mạnh mẽ vượt xa tám người lúc trước.



– Ta muốn giết ngươi! Nam nhân đuôi bọ cạp đã rút cánh tay cụt ra khỏi miệng, nhưng bởi vì cánh tay cụt bị Chu Hằng dùng linh lực phá hoại không thể gắn lại vào người nữa, chỉ đành phải vận chuyển tinh huyết tái sinh ra đôi tay mới.



Điều này khiến cho chiến lực của hắn giảm mạnh, nhưng không sao, bên cạnh còn có ba đồng bạn. Hơn nữa chiến lực của hắn cũng chỉ xếp hạng ba trong bốn người, mạnh nhất là mặt lông khỉ, sau đó là nam nhân mặt hổ, cuối cùng mới là hắn cùng nam nhân vòi voi.



Chu Hằng thở dài, nói: – Bây giờ ta hối hận, lẽ ra phải rút lưỡi của ngươi mới phải!



– Chết đi!



Nam nhân đuôi bọ cạp giận không thể nén, xông lên đánh về phía Chu Hằng, đuôi bọ cạp cũng đâm ra như trường thương.



Ba người mặt lông khỉ sợ hắn có sơ sẩy, cũng vội xông ra, ba người cùng thi triển tiên thuật, đánh ra những đạo diệu pháp, trấn áp Chu Hằng.



Nếu muốn đánh bại ba người này, Chu Hằng giơ tay nhấc chân là có thể làm được, 13 vầng trăng nào phải nói chơi? Nhưng trong lòng hắn khẽ động, lại nhớ đến Huyết Hà Thiên Kinh đã nghiền ngẫm mấy tháng.



Hắn mơ hồ chạm đến cánh cửa, cũng vừa lúc lấy bốn người này thử nghiệm.



Nghĩ vậy, Chu Hằng liền áp chế lực lượng, ong ong ong, đằng sau hắn cũng trồi lên 10 vầng trăng, nghênh chiến bốn người nam nhân đuôi bọ cạp.







Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!



Năm người đại chiến, kình phong tuôn trào, từng đoàn sóng xung kích điên cuồng quét qua khắp nơi, khuấy động nổ vang hư không.



Thật mạnh! Thật là quá mạnh!



Mọi người thấy Chu Hằng bị bốn đại Nguyệt Minh Đế 10 luân vây công vẫn còn thừa sức, ai cũng phát ra cảm thán mạnh còn có mạnh hơn. Trình tự lực lượnghai bên thì giống nhau, đều là 10 vầng trăng, nhưng Chu Hằng hơn ở vầng trăng tinh khiết hơn, làm hắn có được chỗ dựa một đấu bốn!



Cộng thêm thân pháp của hắn cực kỳ linh động, làm hắn hoàn toàn chiếm thế chủ động, muốn đánh thì đánh, muốn lui thì lui, dắt mũi bốn người nam nhân đuôi bọ cạp.



Điều này làm mọi người đỏ mắt không thôi, nếu bọn họ cũng hùng mạnh như thế thì tốt biết bao? Chỉ là cảnh giới còn có thể dựa vào các loại đan dược mạnh mẽ đẩy lên, nhưng số lượng vầng trăng thì không có cách nào. Dù là Nguyệt Hoa Liên thánh dược trong cấp bậc Nguyệt Minh Cảnh, cũng chỉ có thể cam đoan võ giả có 8 vầng trăng mà thôi!



10 vầng trăng? Vậy đó là thiên tài chân chính!



Cần có đại nghị lực, đại trí tuệ, đại ngộ tính!



Năm người càng đánh càng cuồng bạo, da đầu mọi người càng tê dại, cũng càng thêm kính sợ Chu Hằng!



Đổi lại là bọn họ đi ra, tùy tiện một đoàn kình phong cũng có thể đánh xuyên qua bọn họ!



May mà, lần hành trình di phủ này do Nhật Diệu Vương dẫn đội, bằng không mọi người còn tranh nhau cái rắm gì, ai còn là đối thủ của những yêu nghiệt này?



Người ở bên ngoài thấy, chiến trận giữa năm người rất kịch liệt, giằng co, nhưng ai lại biết Chu Hằng rất là thản nhiên. Hắn căn bản không tập trung chiến đấu, mà đang điều động từng đạo phù văn vỡ vụn trong thức hải.



— Nếu để cho bốn người nam nhân đuôi bọ cạp biết tuy rằng bọn họ đánh hăng say, nhưng lại không ép ra được chỉ một phần ngàn lực lượng của Chu Hằng, xem chừng thật sự muốn đập đầu chết cho xong.



Chu Hằng đã rút ra một cái tiểu phù văn tương đối hoàn chỉnh trong Huyết Hà Thiên Kinh, nó do mấy trăm phù văn càng vụn hơn ghép thành, hắn có thể khẳng định những mảnh vỡ phù văn này đều đến từ một phù văn hoàn chỉnh.



Nhưng ghép lại thế nào đây?



Trước kia hắn từng hỏi Hoặc Thiên, phù văn nhất định phải ghép lại chính xác mới phát huy được thực lực vốn có, bằng không rất có khả năng tự đào mồ chôn mình!



Một bước đầu tiên khẳng định là khó khăn nhất, cũng như cắt một tờ giấy thành mấy trăm mảnh rồi phải dán lại lần nữa, muốn tìm được hai mảnh phù hợp là khó cỡ nào?



Mấu chốt là Chu Hằng còn không biết phù văn hoàn chỉnh có hình dạng gì, căn bản không có gì để tham khảo, hắn có thể tìm được mấy trăm cái giữa mấy vạn mảnh vụn phù văn đã là chuyện cực kỳ không thể tin nổi!



Nếu để cho Huyết Hà lão tổ biết được chuyện này, có thể sẽ lập tức hộc máu! Hắn lấy được Huyết Hà Thiên Kinh bao nhiêu vạn năm mới đi tới bước này? Nhưng Chu Hằng thì sao? Chỉ mất 4 tháng!



Hơn nữa, nếu hắn có thể tìm ra phù văn tương đối hoàn chỉnh đầu tiên, có nghĩa là hắn đã có kinh nghiệm, tiếp theo rút ra những phù văn khác sẽ nhanh hơn nhiều.



Ngộ tính như vậy có thể làm cho Huyết Hà lão tổ đố kỵ chết!



Đến lúc này, ngộ tính cũng không phát huy tác dụng gì, Chu Hằng tùy tiện rút ra hai mảnh, ẩn chứa trong tay đánh ra. Nhưng bùm bùm, hắn còn chưa đánh ra là nắm tay đã nổ trước, máu vàng tung tóe.



Uy lực phù văn quá mạnh, dù chỉ là hai mảnh vụn phù văn thật nhỏ va chạm nhau cũng bùng nổ uy lực mạnh mẽ!



Hai mảnh phù văn này là tổ hợp sai lầm!



Chu Hằng thầm nói, thu lại một mảnh, lấy ra một mảnh khác trong thức hải bù vào.



Một bước sau cùng, đó là không ngừng thử, thẳng đến khi thành công mới thôi.



Nhưng người khác lại không biết, chỉ cho là hắn bị bốn người nam nhân đuôi bọ cạp đánh bị thương, không khỏi phát ra tiếng kinh hô, trong lòng bọn họ không muốn thấy Chu Hằng thua.



– Ha ha ha! Tăng thêm sức, hắn đã không chống nổi nữa! Bốn người nam nhân đuôi bọ cạp đều hô to.



Bọn họ cũng không biết Chu Hằng bị thương thế nào, đều quy kết công lao này vào đồng bạn, cũng làm tinh thần tăng mạnh, ngay cả chiến lực cũng vì thế mà tăng thêm một đoạn.



Chu Hằng lại không để ý, hắn không ngừng tổ hợp phù văn, nhưng muốn tìm ra một đồi phù hợp từ mấy trăm phù văn, chia ra cũng phải thử một nửa số lượng, nếu xui xẻo thì thậm chí phải thử một lần toàn bộ.



Nắm tay của hắn không ngừng nổ tung, bị thương trong những lần thử nghiệm, nhưng lại không hề có tư cách làm hắn nhíu mày một chút.



Cũng may, vận số của hắn còn không kém đến tận cùng.



Đến lần thử thứ 174, cuối cùng nắm tay đã không nổ tung.



Chính là hai mảnh này!



Chu Hằng cười thầm, tiếp tục tổ hợp mảnh thứ ba.



Nắm tay của hắn bắt đầu nứt toát ra, hơn nữa bởi vì bây giờ là ba cái phù văn, tổn thương phản chấn tự nhiên càng thêm mạnh, thậm chí kéo dài đến cổ tay.



Coi nào, vậy thì thử đến mấy chục, mấy trăm mảnh, còn không phải nổ nát cả người hắn?



Chu Hằng không khỏi hoảng sợ, cường độ thân thể của hắn hiện tại hình như không đủ chơi?



Nhưng mà, cũng nói rõ sau khi tổ hợp thành phù văn chân chính, có thể bộc phát ra uy lực khủng bố cỡ nào!



Chu Hằng tiếp tục thử, thương thế ngày càng nặng, tuy rằng hắn đã sớm có chuẩn bị, đã sớm chuyển dời tinh huyết, nhưng dù sao máu cũng là một phần cơ thể hắn, làm sao không trả giá chút gì?



Khi hai cánh tay của hắn sắp nứt toát ra, hắn cũng hoàn thành tổ hợp 17 phù văn, tạo thành một cá tiểu phù văn tương đối hoàn chỉnh.



Không thể làm tiếp nữa, với trình tự linh lực, phòng ngự thể chất của hắn bây giờ, còn làm tiếp sẽ thật bị thương nặng.



Chu Hằng khẽ động ý niệm, hai tay nháy mắt khôi phục như thường, đương nhiên điều này cũng làm hắn tiêu hao một chút xíu tinh huyết.



– Không cần vùng vẫy hấp hối nữa, quỳ xuống cầu xin, có thể ban cho ngươi chết nhanh hơn! Nam nhân đuôi bọ cạp cười to nói, Chu Hằng bị bọn họ “đánh” đến hai tay nát bét, thắng thua sẽ lập tức phân ra ngay!



– Vậy sao?



Chu Hằng mỉm cười, thân hình nhoáng lên đã xuất hiện ở trước mặt nam nhân đuôi bọ cạp, tay phải vươn ra, 17 phù văn đồng thời tỏa sáng, hình thành một cái hình vẽ vỡ vụn, ấn lên ngực nam nhân đuôi bọ cạp.



Hắn thu tay mà đi, nam nhân đuôi bọ cạp lại toát ra vẻ mặt vô cùng hoảng sợ, há mồm muốn nói, bùm, bỗng nhiên lại nổ thành mưa máu!



Ngay cả Thần chích cũng cùng tiêu tan sạch sẽ!



Cái… cái… cái… cái quái gì đã xảy ra?



Biến đổi quá nhanh làm tâm tình mọi người xoay tít, vừa nãy Chu Hằng còn bị đánh đến hai tay nát bươm, nhưng sao chỉ nháy mắt liền bâng quơ đánh chết nam nhân đuôi bọ cạp?



Có phải hoa mắt hay không?



– Xích Minh! Ba người mặt lông khỉ đồng loạt hô to, trước kia dù bọn họ đều là thiên tài các tộc, còn là đối thủ cạnh tranh lẫn nhau, nhưng sau khi cùng tùy tùng Hàn Sương công tử, lại kết thành hữu nghị thâm hậu.



Trơ mắt nhìn nam nhân đuôi bọ cạp chết ở trước mặt bọn họ, làm cho mỗi người đều căm phẫn không thôi.



Chu Hằng lại thầm hô đáng tiếc, hắn chỉ là muốn thử xem uy lực phù văn, lại không ngờ trực tiếp nổ chết một Nguyệt Minh Đế 10 luân!



Đúng là lãng phí mà!



Hắn thở dài, mất bò mới lo làm chuồng cũng không trễ, oong, hắn tế ra hắc kiếm.



Bốn người đối phương muốn giết hắn, vậy hắn cũng không cần khách sáo!



Nếu không phải thực lực của hắn đủ mạnh, người chết sẽ là hắn!



– Tạp toái, ngươi muốn chết! Ba người mặt lông khỉ quát lớn, bọn họ không biết tại sao Chu Hằng lại đột nhiên trở nên dũng mãnh như thế, phẫn nộ làm bọn họ mất đi năng lực suy nghĩ bình thường, trước đó còn “chiếm lấy thượng phong” khiến bọn họ chỉ muốn đánh chết hung thủ giết người này.



– Sai rồi, Tra Tuế là người khác, nhất định đừng có gọi sai người! Chu Hằng mỉm cười, thân hình nhoáng lên, đã ra sát chiêu.



Đoạn kiếm màu đen giơ lên, bặc bặc bặc, ba cái đầu người đồng loạt văng ra.



Chiến đấu kết thúc.



— QUẢNG CÁO —