Cửu Thiên Kiếm - SS Hà Thần

Chương 709: Tuyệt tiên thành



Tuyệt Tiên Thành Tiên Thành trong Tiên Thành, trung tâm chân chính của toàn bộ Tiên giới. Nối liền Tiên Thành bốn vực Đông Nam Tây Bắc. Ở trong lòng hầu hết dân bản địa Tiên giới, nó đại biểu cho thần bí vô cùng và chí cao vô thượng.



Khác với những Tiên Thành khác, trên vùng đại lục Tuyệt Tiên Thành này chỉ có một tòa chủ thành, liền gọi là Tuyệt Tiên Thành.



Độc nhất vô nhị!



Nhưng muốn tiến vào Tuyệt Tiên Thành, quá khó!



Trừ phi tổ tiên của ngươi từng ra Sáng Thế Đế vượt qua đỉnh phong, hay hoặc là đời sau, đồ đệ của Thánh Dược sư, nếu không căn bản không có tư cách bước vào Tuyệt Tiên Thành!



Sau khi Chu Hằng và Hồ Mị trải qua kiểm tra, thẩm tra đối chiếu vô cùng nghiêm khắc, bọn họ tiến vào truyền tống trận, được miễn phí đưa tới Tuyệt Tiên Thành.



Ầm hào quang sáng lòa, bọn họ đều thân thể khẽ run, quầng sáng chung quanh lập tức nhạt đi, hiện ra một thế giới mới.



Linh khí vô cùng nồng đậm chen chúc mà đến, cho dù là Chu Hằng căn cốt không ra làm sao, đều có loại cảm giác tu vi tăng vọt. Đáng tiếc, hắn hiện tại đã đạt tới cực hạn chân chính của Nhật Diệu Đế, không có khả năng lại tăng lên tích lũy linh lực.



Xuất hiện ở trước mặt hai người Chu Hằng là một tòa thành lớn nguy nga, to lớn vô cùng. Ít nhất với thị lực của hắn là nhìn không thấy cuối. Mà ở sau lưng bọn họ, là những vùng non xanh nước biếc dày đặc, có tiên hạc hót, lộ ra một loại khí an lành.



– Đây chính là Tuyệt Tiên Thành! Hồ Mị tràn ngập kính sợ nói.



Nàng chỉ là đời sau của gia tộc Thăng Hoa Hoàng, tuy rằng thiên phú trác tuyệt, nhưng đời này có thể tiến vào Sáng Thế Cảnh hay không đều là một vấn đề. Huống chi là đạt tới trình độ vượt qua Sáng Thế Đế đỉnh phong, cũng ít nhất Sáng Thế Đế 8 tướng?



Nhưng hiện tại theo Chu Hằng, vào lúc Nhật Diệu Hoàng liền có thể đặt chân nơi này, sao có thể không khiến nàng ngạc nhiên vui mừng, sùng bái đối với Chu Hằng cũng ăn sâu tận xương tủy. Nàng dùng ánh mắt lửa nóng nhìn Chu Hằng, có mị ý vô cùng lưu chuyển, dường như lập tức muốn nhào lên cùng Chu Hằng điên loan đảo phượng.



Chu Hằng vội vàng kêu ngừng. Hiện tại cũng không phải là lúc vui vầy cá nước!



Hắn một đường rêu rao chính là vì tiến vào Tuyệt Tiên Thành, từ đó tìm được tung tích của Vạn Cổ Đại Đế, cũng trợ giúp lão tổ tông này thoát khốn!



– Đi, chúng ta vào thành trước! Chu Hằng dắt tay Hồ Mị, đi hướng Tuyệt Tiên Thành.



Tuyệt Tiên Thành là không có thủ vệ thành thị, hai cánh cửa thành hoàn toàn rộng mở đối với hai người Chu Hằng, mặc người tiến vào.



Trang nghiêm, đại khí, trang trọng!



Đây là ấn tượng thứ nhất Tuyệt Tiên Thành mang đến cho hai người Chu Hằng. Nơi này không có đám người ồn ào nhốn nháo, hai bên đường càng không có tiểu thương bày sạp, có vẻ sạch sẽ mà gọn gàng, càng có một loại cảm giác… lạnh lùng.



Không sai, tòa Tiên Thành này trang nghiêm đến thái quá. Dường như một lão già sắp xuống mồ, lộ ra một loại cảm giác tử khí nặng nề.







Đúng vào lúc này, đầu kia đường phó chạy tới một đống người, khi bọn họ nhìn thấy Chu Hằng, mỗi người lộ ra nụ cười, đều kêu lên: – Chu đại sư!



Một trong sáu Thánh Dược sư ít ỏi của toàn bộ Tiên giới, Dược sư thập tinh tân tấn Chu Hằng giá lâm Tuyệt Tiên Thành!



Tin tức này lập tức truyền khắp Tuyệt Tiên Thành, gây nên chấn động lớn, vô số người đều tranh nhau mời Chu Hằng làm khách.



Chu Hằng xấu hổ phát hiện, trong Tuyệt Tiên Thành không ngờ không có khách sạn!



Đây là tồn tại chí cao vô thượng của Tiên giới, trừ Thiên Bảo Các ra gần như không có cửa hàng. Bởi vì người có thể tiến vào Tuyệt Tiên Thành đều là ở trong này có thế lực, mà Tuyệt Tiên Thành lại chỉ có mộtt òa, không tồn tại vấn đề từ chủ thành khác tới đây tạm thời đặt chân.



Ở trong này mở khách sạn, như vậy một vạn năm đều chưa chắc có thể làm thành một vụ làm ăn!



Tuy nhiên không quan hệ, với danh vọng của Chu Hằng hiện tại có thể tùy tiện nói một câu là có vô số người tranh nhau thay hắn kiến tạo một ngôi nhà cấp cao, vấn đề ở rất dễ dàng giải quyết. Nhưng xây lên dù sao là cần thời gian, hắn liền tiếp nhận ý tốt của Đông Quách gia, thu nhận một ngôi nhà đối phương tặng.



Đông Quách Hằng nguyên bản đang bế quan, nhưng nghe thấy Chu Hằng trở thành Dược sư thập tinh lại lập tức xuất quan tự mình đến bái phỏng. Đối với Chu Hằng chỉ tay không ngừng, miệng luôn nói Chu Hằng không nghĩa khí.



Quả thật, một hai năm trước Chu Hằng còn ở trước mặt hắn tự nhận là Dược sư ngũ tinh, nhưng hiện tại không ngờ liền thành Thánh Dược sư, độ nhảy vọt này không khỏi cũng quá lớn chứ hả?



Giấu dốt!



Nhưng địa vị của Thánh Dược sư quá cao, cao đến ngay cả Đông Quách Hằng thân là Sáng Thế Đế đỉnh đều không dám đắc tội. có thể nửa đùa nửa thật như vậy chỉ trích Chu Hằng còn là bởi vì một đoạn duyên phận trong quá khứ.



Hắn làm như vậy cũng chỉ là dùng điều này để nhắc nhở Chu Hằng giao tình trong quá khứ của bọn họ mà thôi.



Nếu Chu Hằng chỉ là Địa Dược sư, thậm chí Thiên Dược sư, hắn đều có thể đưa ra điều kiện mời chào Chu Hằng gia nhập gia tộc. Nhưng Thánh Dược sư… nói đùa à, Tiên giới hiện tại chỉ có 6 Thánh Dược sư, chí cao vô thượng bậc nào?



Tuy rằng Dược sư không có chiến lực quá mạnh, nhưng nếu chỉ luận địa vị, Thánh Dược sư hoàn toàn có thể đặt ngang hàng với siêu Sáng Thế Đế, bản thân liền có thể đại biểu cho một thế lực, làm sao có thể gia nhập gia tộc khác?



Đông Quách Hằng chỉ là muốn đạt được vài câu hứa hẹn của Chu Hằng, sau này có thể ưu tiên vì Đông Quách gia bọn họ luyện chút đan dược mà thôi.



Đối với chuyện này, Chu Hằng lập tức đáp ứng. Hắn không phải là người vong ân phụ nghĩa, lúc trước Đông Quách Hằng quả thật giúp hắn một tay tuy rằng hắn hoàn toàn không cần đối phương trợ giúp cũng có thể giải quyết vấn đề, nhưng cái ân tình này hắn lại phải chịu.



Hắn trước giờ phóng khoáng, hơn nữa đối với hắn mà nói, luyện đan lại càng là chuyện nhỏ tiện tay mà làm, lập tức hứa hẹn chỉ cần Đông Quách Hằng muốn luyện chế đan dược cứ việc cầm tài liệu tới tìm hắn, không thu một phần phí luyện đan, cũng không cần chia một điểm chỗ tốt.



Đông Quách Hằng tự nhiên mừng rỡ, hắn căn bản không nghĩ đến Chu Hằng lại nhớ kỹ tình xưa như thế, không khỏ vô cùng cảm khái, khen ngợi Chu Hằng không ngừng.



Chu Hằng tin tưởng, hắn dù nói có thể vô điều kiện luyện chế đan dược cho Đông Quách gia nhưng đối phương khẳng định cũng sẽ biết điều, sẽ không nhờ hắn đi luyện chế đan dược cấp thấp, ít nhất phải đan dược cửu phẩm nhỉ?



Đan dược cửu phẩm, thập phẩm cần tài liệu vô cùng quý báu, mấy ngàn năm đều chưa chắc có thể gom được một phần, kỳ thật cũng sẽ không quá phiền toái.



Nhưng hắn hiển nhiên đánh giá thấp độ dày da mặt của Đông Quách Hằng, lại càng đánh giá thấp nội tình của Đông Quách gia.



Ngày hôm sau Đông Quách Hằng liền mang đến lượng lớn tài liệu, cầu hắn luyện chế xấp xỉ 7 phần đan dược, trong đó có 5 loại là đan dược cửu phẩm, càng có hai loại là đan dược thập phẩm!



– Hắc hắc. Hàn gia mấy vạn năm trước từng mời người luyện qua một viên đan dược cửu phẩm, cho nên linh thảo tìm được đều tích cóp lại! Đông Quách Hằng cũng không gạt Chu Hằng, nói lời thật.



Chu Hằng cười ha hả. Không trách Đông Quách gia rồi lại có thể một hơi lấy ra nhiều tài liệu như vậy, tựa như một oán phụ trống vắng đã lâu, nghẹn đủ nhiều!



Đối với Thánh Dược sư khác mà nói, 7 phần đan dược ít nhất cần nửa năm trở lên để luyện chế, nhưng đối với Chu Hằng mà nói đây là chuyện khoảng nửa giờ, hoàn toàn không xem ra gì.



Hắn lập tức bắt đầu luyện đan, rất nhanh liền đem 7 phần tổng cộng 21 viên đan dược giao cho Đông Quách Hằng.



– Chu Hằng, lời hư tình giả ý lão phu không nói nữa, nhưng phàm là ngày sau ngươi có gì sai khiến, Đông Quách gia đều cam tâm làm chân chạy! Đông Quách Hằng sau khi tiếp nhận đan dược, kích động mặt đều đỏ!




Có số đan dược này, Đông Quách gia nói không chừng liền có thể có ba vị Sáng Thế Đế đỉnh có thể tiến thêm một bước, hình thành 8 tướng, từ đó mà trở thành đại năng chân chính của Tuyệt Tiên Thành, đem địa vị của Đông Quách gia lại tăng lên một cấp bậc!



Đương nhiên, hắn cũng là một trong số đó, cho nên mới có thể kích động như thế.



Chu Hằng chỉ khẽ cười, hắn luyện đan cho đối phương chính là vì trả lại ân tình ngày trước, mà cũng không phải là muốn đối phương báo đáp cái gì. Mà nếu hắn nói thật cho Đông Quách Hằng mình muốn đem Vạn Cổ Đại Đế thả ra, phỏng chừng khả năng Đông Quách Hằng lập tức trở mặt lớn hơn một chút!



Dù sao, Đông Quách gia và Tuyệt Tiên Thành sớm đã buộc vào với nhau, tổn hại ích lợi của Tuyệt Tiên Thành chính là tổn hại ích lợi của Đông Quách gia!



Đông Quách Hằng trước tiên phải là cường giả của Đông Quách gia, sau đó mới có thể đại biểu chính hắn!



Chu Hằng bắt đầu dự tiệc không dứt, phàm là gia tộc đưa thiệp mời cho hắn, hắn khẳng định đều sẽ tới làm khách. Đạo lý rất đơn giản, hắn muốn nhân cơ hội này hiểu biết Tuyệt Tiên Thành, từ đó suy đoán ra nơi có khả năng giam cầm Vạn Cổ Đại Đế.



Vạn Cổ Đại Đế không chết bị giam cầm, đây là Chu Vũ Hà kiên quyết nhận định.



Bởi vì hắn là con ruột của Vạn Cổ Đại Đế, giữa hai người có huyết mạch cộng minh đặc biệt, chẳng những có thể biết đối phương còn sống hay đã chết hơn nữa còn có thể cảm ứng được vị trí đại khái của nhau.



Nếu Vạn Cổ Đại Đế không chết, hơn nữa bản thân hắn lại là người có được chiến lực vô thượng, như vậy nhiều năm như vậy không trở về chỉ có thể nói lên một điều hắn bị vây khốn!



Tuy nhiên Chu Vũ Hà cũng chỉ có thể cảm ứng được Vạn Cổ Đại Đế ở Tuyệt Tiên Thành, về phần ở chỗ nào hắn liền không thể tiến thêm một bước cảm ứng.



Chu Hằng sau khi đặt chân ở Tuyệt Tiên Thành, các nàng, con lừa đen, Chu Vũ Hà cũng từ trong Tiên Cư ra ngoài. Là người bên cạnh Chu Hằng, bọn họ vốn là có tư cách tiến vào Tuyệt Tiên Thành. Nhưng Chu Vũ Hà phải che giấu thân phận một chút, nếu không một khi lộ ra ánh sáng là sẽ đưa tới toàn bộ Tuyệt Tiên Thành tập thể công kích.



– A, tỷ phu ngươi làm sao đem bổn tiểu thư mang về Tuyệt Tiên Thành hả? Băng Tú Lan ảo não nói, hướng về Chu Hằng liên tục vung tay ngọc.



Nàng chính là không muốn để tỷ tỷ quản, cho nên mới lén chạy ra Tuyệt Tiên Thành, không nghĩ tới sau khi vòng một vòng rồi lại trở về! nhưng nàng hiển nhiên là một kỳ ba, lập tức vỗ tay cười nói: – Tới cũng tốt, tỷ phu ngươi lập tức đi cầu hôn, cưới tỷ tỷ về!



Nàng càng nghĩ càng cảm thấy chủ ý này không tồi, không khỏi tươi cười đầy mặt.



– Đi đi đi! Nàng kéo Chu Hằng mà chạy.



Chu Hằng bị nàng kéo không có biện pháp, đành phải cùng theo nàng ra ngoài. Mà đến hiện tại mới thôi, Tuyệt Tiên Thành còn có mấy địa phương hắn chưa từng đi, trong đó liền có một nơi là Thái Nhất Giáo nơi Băng Tú Lan thuộc về.



Vừa lúc nhân cơ hội như vậy đi thăm dò một chút. Hơn nữa trên người Băng Tâm Trúc còn liên quan đến Hồng Liên Thiên Kinh, Chu Hằng có chút ngứa ngáy, rất muốn lấy tới nghiền ngẫm một chút.



Hai người một đường xuyên qua đường lớn ngõ nhỏ, đi một hồi lâu tới bên ngoài một khu nhà cao cấp chiếm diện tích cực lớn. Cửa chính là do tám cây đình trụ dựng thành, cũng không có cửa thực thể.



Đình trụ cao tới trăm trượng, trên mỗi cây rồng nằm phượng vờn, có một loại mây lành dâng cao, khí lành lượn lờ.



Xuyên qua đình trụ có thể nhìn thấy một tảng lớn mặt cỏ màu xanh biếc, có những gốc cây to cao đến ngàn trượng xòe tán cây, ở trong thành thị này điểm xuyết ra một vùng thế ngoại đào nguyên.



Tuy nhiên, nơi này tuy rằng không cửa nhưng dưới đình trụ lại có bảy thanh niên nam nữ đứng thủ vệ. Ba nam bốn nữ, người nào người nấy anh khí bừng bừng, tu vi ít nhất cũng là Nhật Diệu Vương.



– Nhị… nhị tiểu thư! Nhìn thấy Băng Tú Lan kéo Chu Hằng đi tới, bảy người này đồng thời lộ ra vẻ giật mình.



– Tỷ tỷ trở về rồi chứ? Băng Tú Lan vội vàng hỏi.



– Thánh nữ sớm trở về rồi! Bảy người kia cũng vội đáp.



– Rất tốt! Băng Tú Lan kéo Chu Hằng tiếp tục đi tới.



– Chờ một chút, nhị tiểu thư, chờ một chút. Người ngoài không được tùy tiện tiến vào trong giáo! Bảy người kia đều kêu lớn.



– Nói hươu nói vượn, hắn cũng không phải là người ngoài, hắn là tỷ phu ta! Băng Tú Lan không hề dừng lại.



Gì? Tỷ phu!???



Bảy người đều dưới chân lảo đảo, suýt nữa ngã cắm đầu!







— QUẢNG CÁO —